
nh “ Tử Hà, Tử Hà…Ta gọi là Tử Hà. Lạc Y, vì sao ta cảm giác Tử Hà dường như không phải tên của ta, ta thực sự không có ấn tượng với nó”
Lạc Y mặt không biểu tình hồi đáp: ” đó đúng là tên của ngươi, ngươi đúng là Tử Hà, ngươi không nhớ được là vì ngươi đã bị mất trí nhớ”
“Ha ha Lạc Y, ngươi nói không đúng! Ta không nhớ được tên của ta, là vì ta bình thường không cần phải kêu tên của mình, còn ngươi luôn gọi ta là tiểu thư, Vân Tố gọi ta thì càng thêm ngắn gọn, chỉ là uy, ngươi..Ta sau khi hôn mê tỉnh lại đã nghe ngươi gọi tên ta, về sau cũng không nghe gọi nữa, ta cũng quên mất mình tên là Tiểu Du, thực ra cũng là chuyện bình thường thôi” nữ tử bên cửa sổ thành tâm giải thích.
Lạc Y có chút sụp đổ, tốt xấu gì nàng cũng đã luyện qua liễm tâm quyết, đối mặt với người hay sự vật bên ngoài đều không chút biểu tình gì, nhưng nữ tử trước mắt sau khi hôn mê tỉnh lại, mỗi lần nói chuyện với nàng đều cảm thấy công lực của mình yếu đi mấy phần.
Cái rắm. Nữ tử này giống như không phải ở nhân gian, nàng giống như đã có học bồi dưỡng chỗ Diêm Vương gia, chỉ lơ đãng nói vài câu đã làm người ta tức đến muốn giơ tay dậm chân.
Lạc Y mặt lạnh lùng, nhẫn nại nói: “Ngươi lại sai rồi! Ngươi không phải là Tiểu Du, ngươi gọi là Tử Hà, là Tử Hà ah”
Nữ tử phía trước cửa số “ ah” lên một tiếng, không cho là đúng nói “ khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, huyên náo tới cuối cùng là cũng không phân được mình là Tử Hà hay là Tiểu Du nha”
Nghĩ nghĩ một lát lại nói tiếp “ Lạc Y, tại sao ta lại mất trí nhớ?”
Lạc Y rốt cục nhẫn tới cực điểm, không cách nào có thể chịu đựng tiếp tục nói chuyện với một người mắc chứng dễ quên như thế, có một vấn đề mà cứ hỏi đi hỏi lại. hầu như những chuyện có liên quan tới nàng, nàng đều mỗi ngày hỏi một lần, nếu không trả lời nàng thì nàng điềm đạm đáng yêu nói mình không cố ý quên chuyện trước kia…làm cho Lạc Y nàng không đành lòng, mà nếu như trả lời thì nàng lại tận dụng mọi sơ hở, bắt bẻ từng câu từng chữ nói : Lạc Y, chỗ này không đúng, lần trước ngươi không có nói như vậy.
Vậy là không nhớ ư? Không nhớ mà sao biết chỗ sai để bắt bẻ chứ? Móa.
Lạc Y cảm giác những ngày này giống như bị ngược đãi tinh thần, không khỏi rùng mình sợ hãi.
Để phòng ngừa Tử Hà lại bám lấy nàng không buông, không ngừng bắt bẻ, Lạc Y rất tự giác đem những vấn đề Tử Hà thường xuyên hỏi mấy ngày qua hệ thống lại một lần, sau đó mới nói “ ta nói một lần cuối cùng nữa thôi nha. Ngươi tên là Tử Hà, là hôn thê của Vân Tố, lâu chủ Chí Tôn lâu chúng ta, hai người là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã được chỉ phúc vi hôn. Chẳng may quê nhà ngươi bị ôn dịch lan tràn, cha mẹ ngươi vì nhiễm bệnh mà qua đời, lâu chủ sai người đi đón ngươi, dọc đường đi ngươi nói khát, đến bờ sông kiếm nước uống, chẳng ngờ trượt chân té xuống sông, khi hộ vệ vớt được ngươi lên thì ngươi đã hôn mê bất tỉnh, vất vả lắm mới cứu được ngươi tỉnh lại thì ai ngờ ngươi lại quên toàn bộ những chuyện trước kia, còn có nghi vấn gì nữa không?”
“Ai…” cô nương gọi Tử Hà vô cùng phiền muộn hỏi “ Lạc Y, ngươi nói nếu một nữ nhân đã quên hết những chuyện trước kia vì sao nàng lại hết lần này tới lần khác lại nhớ rõ vấn đề nguyệt sự của mình? Cái này căn bản là làm cho bản thân thêm lo lắng ah”
Khuôn mặt Lạc Y vừa xanh vừa tím
“Lạc Y ah, ” Tử Hà cô nương buồn bực kêu một tiếng, “Ngươi gọi Vân Tố tới được không? ta có chuyện muốn nói với hắn”
Lạc Y có chút chần chừ rồi quay người đi ra khỏi phòng thẳng tới khi đến trước thu phòng của lâu chủ, nàng mới nhớ ra quên hỏi Tử Hà trưa nay thích ăn món gì, là bánh nướng áp chảo hay là cơm nếp, kết quả chút chuyện đơn giản còn chưa kịp nói đã bị nữ nhân kia dắt mũi chạy vòng vòng.
Lâu chủ nói với nàng, nữ nhân kia là một kẻ ngốc, không có đầu óc, cho nên nàng chắc chắn nàng ta ngốc một trăm phần trăm.
Thế nhưng mà nàng cảm thấy hai tháng qua mình luôn bị một kẻ ngu quay vòng vòng ah.
Vậy cuối cùng ai ngốc đây?
Khi Vân Tố xuất hiện trước mặt Tử Hà, nàng lại nhịn không được mà thở dài một tiếng kinh diễm.
Một nam nhân lớn lên lại tuyệt sắc hơn cả một đại mỹ nhân, có để cho một cô nương thuộc loại thanh tú như nàng sống không?
Tử Hà đến trước mặt Vân Tố, chân thành nói “ Vân Tố, ngươi thật là mỹ lệ”
Gương mặt Vân Tố trở nên cứng ngắc, bắt đầu có chút lo lắng.
“Tử Hà, xinh đẹp là dùng để hình dung về nữ nhân” Vân Tố lạnh giọng nhắc nhở.
“Thế nhưng mà, ngươi so với nữ tử còn xinh đẹp hơn. Vân Tố, ngươi không phải là nữ giả nam để gạt ta chứ?” đôi mắt to tròn theo tiếng nói chậm rãi nhìn về phía ngực nam tử, ánh mắt giống như thay hai cánh tay xoa nắn lồng ngực hắn, muốn kiểm tra xem nơi đó có quấn vải hay không.
Vân Tố bị nhìn như vậy thì có chút bực mình, nghiêm mặt lạnh giọng nói “ ngươi đang nhìn đâu đó? Nữ tử sao không biết lễ nghĩa liên sỉ như vậy, còn dám làm càn”
Tử Hà mở to hai mắt vô tội nói “ Vân Tố, ta có thể nói với ngươi một chuyện không?”
Vân Tố trả lời “không thể” nha đầu này luôn đưa ra những vấn đề làm cho người ta rối trí, tục ngữ có câu không nên tắm hai lần trên một dòng sông, còn hắn dựa vào k