
cũng không hy vọng nhìn thấy
chuyện không tốt gì phát sinh chứ…” Ta nói xong thuận tay sờ nhuyễn
tiên bên hông, Vương Lam Điền sợ tới mức cúi đầu, vội vàng lấy ra tiền túi bên hông vội vàng bỏ vào trong tay ta.
Ta mở ra đếm, phát hiện bên trong hoàng kim không nhiều không ít, vừa vặn mười hai, liền
vô cùng cao hứng nhét vào trong túi, tùy tay vỗ vỗ bả vai Vương Lam
Điền , khen: “Thực ngoan, hoan nghênh lần sau tiếp tục ha, càng nhiều
càng tốt.”
Vương Lam Điền xanh cả mặt, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, thân thủ túm lấy áo choàng của ta. Ta đang định chạy lấy người, thấy động tác hắn không khỏi ngẩn ra: “Thế nào, Vương Lam Điền, ngươi
còn muốn bồi thường thêm sao?”
“Hừ, Diệp Hoa Đường, hôm nay
việc này, là xui xẻo của ta . Bất quá, ta nghe nói ngươi tới thư viện đọc sách có một mình , ngay cả thư đồng đều không có?”
“Không phải chuyện của ngươi !” Ta giật mình, tức giận lúc này tan biến . Vương Lam Điền cười lạnh một tiếng, phun ra một ngụm huyết bọt, lau
khóe miệng nói:
“Mấy ngày nay ta luôn luôn cảm thấy kỳ quái,
Thái Nguyên Diệp gia ngươi cũng coi như là hào môn nhà giàu, trong nhà
đất đai ngàn mẫu, luận tài lực không kém so với Vương gia chúng ta
bao nhiêu, làm sao có thể ngay cả thư đồng đều không có, hằng ngày chi
phí cũng keo kiệt như vậy? Lại nói tiếp, ngươi ngay cả tiền sữa
chữa vật chất cũng là Văn Tài huynh bỏ ra. Ta thấy kỳ quái , Diệp
gia là dòng dõi thư hương , cho tới bây giờ chưa nghe nói qua có
người nào biết võ nghệ quyền cước, cả ngày động tay !”
“Hừ,
ngươi quản thật nhiều .” Trong lòng ta khẩn trương, trên mặt lại ra vẻ trấn định, “Vương Lam Điền, ngươi nói lời này là có ý gì? Trong nhà ta
thế nào, chẳng lẽ ngươi còn rõ ràng hơn ta sao!”
“Diệp Hoa
Đường, ngươi cũng đừng quên, Vương Lam Điền ta cũng là người Thái
Nguyên . Trong nhà ngươi là dạng gì, không ai trong thư viện này
biết rõ hơn ta !” Vương Lam Điền trợn trừng mắt , hây hẩy quần áo
từ trên đất đứng lên, sáp lại gần ta nói, “Lão gia nhà ta cùng Diệp
gia cũng coi như có chút lui tới, nhưng ta thấy thế nào ngươi một điểm
đều không giống người Diệp gia ? Ta nói Diệp Hoa Đường, ngươi là kẻ
giả mạo sao?”
“Đi ngươi !” Trong lòng ta hoảng loạn, tay có
phần mất khống chế, một cước đá hắn ngả lăn trên đất , ngực kịch
liệt phập phồng , hầm hầm rít gào, “Vương Lam Điền ta nói cho ngươi,
ngươi nếu dám nói lung tung nữa, tin hay không lão tử hiện tại sẽ
đánh chết ngươi!”
“Diệp huynh ngươi làm cái gì vậy? Ngươi sao có thể đánh người !”
Phía sau vội vàng tới hai người, một trong hai vội vã lại đây nâng Vương
Lam Điền dậy, phát hiện vết thương trên người hắn, nhìn về phía ta
ánh mắt kinh ngạc lại oán giận, lại chính là kẻ thích làm người
tốt vào bất cứ việc gì bậc nhất Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài thì
giống tiểu người hầu, lúc nào cũng khắc khắc hầu hạ ở bên cạnh Lương
đại thiện nhân .
Vương Lam Điền tiếp nhận cái khăn trắng Lương Sơn Bá đưa qua , lau vết máu bên khóe miệng , trừng ánh hướng ta bỏ
xuống một câu “Hừ” lạnh, vung thân tránh ra xa. Ta còn muốn đuổi theo
cho hắn một quyền, lại bị Lương Sơn Bá ngăn lại, vẻ mặt đau lòng hướng
ta nói: “Diệp huynh, ngươi sao có thể làm như vậy? Cho dù Vương Lam
Điền có làm gì với ngươi , nhưng chuyện đã qua , ngươi có vấn đề gì
có thể tìm chúng ta thương lượng, giúp ngươi cùng nhau giải quyết, nhưng ngươi sao có thể, ngươi sao có thể động thủ đánh người như vậy!”
“Ta muốn đánh ai thì đánh , liên quan gì ngươi!” Trong lòng ta hiện tại hốt hoảng, lại đang nổi nóng, mới vô tâm tư đi thành toàn Lương Sơn Bá
hắn đại nhân đại nghĩa, “Ngươi tránh ra, ta hôm nay phải đem cái
miệng của Vương Lam Điền niêm phong !”
“Không được! Hắn đã
bị thương thành như vậy , ngươi vì sao còn không chịu buông tha hắn?”
Lương Sơn Bá mở ra song chưởng chắn ở trước mặt ta, không nhường ta
đuổi theo Vương Lam Điền. Ta coi bộ dáng hắn thật giống như gà mẹ
che chở gà con , trong lòng bất giác có chút buồn cười, ta bất quá là hù dọa hắn đá hắn một cước mà thôi, cũng không có dùng bao lớn khí lực,
hắn bị thương đều là Mã Văn Tài đánh, liên quan gì ta!
“Sơn Bá,
đừng cùng người như thế nói lời vô nghĩa, ta đã sớm nói qua, hắn và
Mã Văn Tài đều là một loại .” Chúc Anh Đài kéo Lương Sơn Bá một phen,
quay đầu lại đây trừng trụ ta, hai người này không hổ là tương lai
người một nhà, đối ta cùng chung mối thù, quả thực rất có tư thế
cộng đồng liên hợp cách mạng mặt trận thống nhất đối phó nhân vật
phản diện đế quốc quan liêu .
Ta tức giận đến nói không ra lời,
luôn luôn đứng ngoài xem kịch vui , nghe nói ta và cùng loại với
Mã Văn Tài Mã đại gia cười lạnh đi tới, một phen nắm ở bờ vai ta. Tay
hắn vừa vặn chạm vào miệng vết thương ta, đau đến hút một ngụm khí
lạnh, thân thể cũng cứng lại . Chỉ nghe Mã Văn Tài dùng thanh âm
thoáng mang khí thế thiếu gia của hắn nói:
“Nói cho cùng,
Chúc Anh Đài, chúng ta chính là cùng một loại .