XtGem Forum catalog
Má Nó Dương Điên Phong

Má Nó Dương Điên Phong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322512

Bình chọn: 7.00/10/251 lượt.

ta đi cải tạo rồi!

Cả người cô co giật, mở to con ngươi tròn vo sáng lấp

lánh, cẩn thận hỏi lại lần nữa: “Như vậy. . . . .Vừa rồi anh có nghe

thấy em ở trong phòng làm việc của thầy Từ nói cái gì không?”

Đôi mắt phượng của Tiêu Mộc vẫn là một mảnh yên tĩnh và lạnh nhạt như trong quá khứ, môi mỏng nhẹ nhàng mở ra, nói: “Em đang nói cái câu kia: Thầy

à, anh có biết là khuôn mặt của anh rất đáng ghét hay không sao?”

Đỉnh Phong hóa đá, khóc không ra nước mắt, quả nhiên là anh ấy nghe được!

Tiêu Mộc nhìn khuôn mặt tròn của Đỉnh Phong tràn ngập ai oán, khóe môi chậm

rãi nhếch lên, mắt phượng cũng không giống như bình thường, tản ra một

chút ánh sáng nhàn nhạt: “Tôi đi gặp thầy Từ đây!”

Đỉnh Phong buồn bã gật đầu, chuyển động bước chân, giống như Sadako lảo đảo trở về lớp.

(Ai không biết Sadako thỉnh search google -.- )

. . . . . . . .

“Đỉnh Phong. . . . .Đỉnh Phong. . . .Đỉnh Phong. . . .Đỉnh Phong!!!!” Sau vô

số lần gọi tên mà vẫn bị Đỉnh Phong xem như không nghe thấy gì, Lý Gia

Nhạc cuối cùng cũng bạo phát.

Cô vươn tay ôm chặt lấy khuôn mặt

tròn của Đỉnh Phong, giày vò tới lui, hung dữ nói: “Đỉnh Phong, lão

nương gọi cậu nhiều lần như vậy, lỗ tai điếc của cậu không nghe được gì

à?”

Đỉnh Phong bị đau, giơ tay ôm mặt, nhe răng nói: “Cậu điên à, nhéo đau thế?”

Lý Gia Nhạc gầm lên: “Từ sau khi cậu ra khỏi phòng làm việc của thầy Từ,

suốt cả buổi sáng tớ đã gọi hơn mười lần, cậu đều bỏ ngoài tai.”

Đỉnh Phong sửng sốt: “Có sao?”

Lý Gia Nhạc lại nhéo nhéo mặt cô, thâm độc nói: “Tớ thật muốn đem cái mặt tròn của cậu cắt bỏ.”

Đỉnh Phong chụp được tay cô, giả vờ hoảng sợ, nói: “Bây giờ tớ mới biết

được, cậu là người yêu thích mặt tròn đấy, tớ thật là đáng thương, trước giờ vẫn ngồi cùng bàn với cầm thú!”

“Được lắm, đã thế tớ sẽ làm cầm thú, đem cậu tiền dâm hậu sát, sau đó lại cưỡng dâm rồi giết.”

Lý Gia Nhạc nhe răng, chuẩn bị nhào lên, tiếp tục nhéo mặt Đỉnh Phong.

Đỉnh Phong biết điều, quyết định ngưng chiến.

Nhìn nhìn xung quanh, trong lớp chỉ còn vài người, hình như đã tan học rồi.

Thì ra cô đã ngẩn ngơ phát ngốc lâu như vậy.

Hai ba lần, đem sách vở của mình thu dọn xong, Đỉnh Phong và Lý Gia Nhạc chuẩn bị về nhà.

“Đỉnh Phong. . . .” Một giọng nói của phụ nữ kéo Đỉnh Phong trở lại. Đỉnh Phong quay đầu lại thì nhìn thấy Diêu Bội Chi đang đi về phía mình.

Dáng dấp của Diêu Bội Chi không phải thuộc loại đẹp khuynh quốc khuynh

thành, hay hồng nhan họa thủy, nhưng cô ấy là người biết cách trang

điểm, thành tích không tệ, tính tình cũng khá tốt, không khác gì một đứa bé trai, các bạn cùng lớp đều tôn cô ấy là hoa hậu của lớp.

Hôm

nay Diêu Bội Chi mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu, bên ngoài khoác một

cái áo da màu đen, quần jean lưng cao, đi boot, trên lưng đeo một cái

balo màu đen, rất có phong cách.

Đáng tiếc ——

Cô vỗ một

cái vào trên lưng Đỉnh Phong nói: “Xem ra hai chúng ta đồng bệnh tương

liên nha! Bà cô Trương Cường Quân kia sợ mất mặt, nhất định sống chết

bắt chúng ta phải giành được danh tiếng về cho mình ......”.

Khí chất này, tính tình này......

Đúng là.....

Đỉnh Phong xoa xoa bả vai bị cô đánh, hơi nhăn mặt, hùa theo nói: “Đúng vậy!”.

Lý Gia Nhạc ở một bên nói: “Nhất định là gần đây cô ta nuôi một tên đàn

ông bị bệnh liệt dương [1'>, không thỏa mãn được bản thân mình nên cô ta

bị mất cân băng nội tiết tố, dẫn đến tinh thần thất thường”.

[1'> bệnh liệt dương: khụ khụ, bệnh này còn gọi là xuất tinh sớm *đỏ mặt*

Diêu Bội Chi và Đỉnh Phong đồng thời gật đầu đồng ý nói: “Rất có lý”.

Lý Gia Nhạc cười hì hì: “Hì hì, Bội Chi, cậu đến tìm Đỉnh Phong làm gì vậy?”.

Diêu Bội Chi gật đầu một cái: “Còn không phải là chuyện cùng nhau học thêm

toán sao, mỗi một cái đề thi đều rất biến thái, nếu không học thêm,

chẳng may thi rớt thì Trương Cường Quân kia sẽ trưng cái mặt thối ra cho tớ và Đỉnh Phong nhìn”.

Đỉnh Phong cảm thấy có chút sợ hãi khi

nhớ tới dáng vẻ nổi giận của Trương Cường Quân, cô nuốt nuốt nước miếng

gạt đầu: “Này Bội Chi, cậu tính học thêm như thế nào?”.

Cặp mắt xinh đẹp đảo quanh, Diêu Bội Chi nở nụ cười rực rỡ: “Chúng ta kiếm một học sinh của lớp chọn dạy mình, được không?”.

Đỉnh Phong tròn mắt nghi ngờ: “Có người sẵn sàng dạy chúng ta sao?”.

Diêu Bội Chi vỗ vỗ vai Đỉnh Phong, chớp chớp mắt: “Tiêu Mộc, nếu như tên

tiểu tử Tiêu Mộc này không đồng ý thì tớ cũng có cách để cho hắn phải

đồng ý”.

Đỉnh Phong ngẩn người, tròn mắt nhìn về phía Bội Chi: “Có thể không?”.

Diêu Bội Chi cười cười: “Sao lại không được, nhà chúng tớ là hàng xóm, tớ

vẫn còn nhớ rõ bộ dạng lúc Tiêu Mộc cởi truồng chạy trên mặt đất”.

Đỉnh Phong cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm, kỳ lạ.

Diêu Bội Chi cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, tùy tiện vỗ vai cô nói: “Nếu không có vấn đề gì thì về sau cứ chủ nhật cậu hãy đến nhà tớ, tớ sẽ nói trước với Tiêu Mộc, đến lúc đó cậu ấy sẽ đến dạy toán cho

chúng ta”.

Đỉnh Phong gật đầu một cái, trong đôi mắt tròn lóe lên một tia mong đợi.

“Được rồi, vậy tớ đi trước, chủ nhật nhớ gọi cho tớ, tớ sẽ đến đón cậu”. Diêu Bội Chi khoác bal