Teya Salat
Ly Hôn Rồi Yêu

Ly Hôn Rồi Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323512

Bình chọn: 7.5.00/10/351 lượt.

nghỉ tới phải một mình vượt qua cuối tuần, liền cảm thấy phiền chán. Xoay tới xoay lui vẫn không cách nào ngủ được nữa, dứt khoát thức dậy.

Vệ sinh cá nhân xong xuống lầu, Tiểu Mộc cũng vừa thức dậy, còn chưa kịp làm bữa sáng. Tôi đột nhiên nổi hứng, muốn làm cùng, chỉ là sau nửa giờ, trứng chiên bánh mì gì cũng bị cháy đen rồi. Lắc đầu tự giễu, giao phòng bếp lại cho Tiểu Mộc, xem ra tôi thực sự không có khiếu làm mấy việc này.

Rời nhà sớm, trên đường còn ít xe. Tôi nỗ lực làm mình tập trung lái xe, không nghĩ đến chuyện của Tiêu Tiêu.

Không ngờ mới chạy được gần 10 phút, đột nhiên một tiếng “Bùm” vang lên, xe nghiêng rõ về bên trái, phát ra tiếng “Xình xịch”.

Bể bánh! Não chợt trống rỗng, may mắn lý trí nhanh chóng quay trở lại. Tôi buông chân ga, cầm chặt tay lái, cố gắng khống chế phương hướng, xe rốt cuộc từ từ chậm lại rồi dừng ở ven đường.

Xuống xe nhìn thử, bánh trước trái đã bị bể, tôi gọi điện thoại cho Đinh Đang, nhờ cô gọi người xử lý, ngoài ra chạy đến đây đón tôi.

Trong điện thoại Đinh Đang kích động rối tinh rối mù, tôi nói: xe không có lật, tôi không sao ngoại trừ bánh trước táibị bể, còn lại tất cả đều rất tốt. Nói nửa ngày, Đinh Đang mới bình tĩnh lại, ước chừng 20 phút sau thì tới.

Nói chuyện điện thoại xong, ngồi vào xe, tôi vô lực gục trên tay lái, thật muốn khóc. Thì ra tôi không hề kiên cường như mình vẫn tưởng, hiện tại tôi rất sợ, không dám nghĩ nếu vừa rồi mình xử lý không tốt thì sẽ ra sao. Nhớ lại tai nạn xe cộ năm đó biến Tần Bần thành người thực vật, tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Ngoài cửa xe có người gõ nhẹ hai cái, ngẩng đầu phát hiện là cảnh sát, tôi hạ cửa xe xuống, người bên ngoài gật đầu chào, hỏi: “Cô không sao chứ, từ camera quan sát chúng tôi thấy chiếc xe này dừng lại một lúc lâu rồi, xin hỏi có cần giúp gì không?”

“Bánh xe bị bể, còn lại vẫn ổn. Bạn tôi lập tức tới liền.”

“À.” Anh ta lùi một bước nhìn bánh xe, rồi nói: “Xin lỗi, xin cho tôi xem bằng lái xe?”

“Vâng.” Tôi đưa bằng lái ra. Có lẽ vừa rồi căng thẳng quá, móng tay bấm đỏ cả lòng bàn tay.

“Thì ra là cô Diệp Hân Ngôn. Tôi đã thấy cô trong tivi.......” Anh cảnh sát này bắt đầu hết sức nhiệt tình bắt chuyện với tôi, một hồi nói tôi xử lý tình huống rất tốt, một hồi nói danh tiếng Diệp Thị vang dội như thế nào. Tôi thật sự không hiểu, tôi cũng không phải minh tinh gì hết, chỉ là có một công ty thôi, sao anh ta phải kích động như vậy?

Cũng may Đinh Đang kịp thời chạy tới, giúp tôi giải vây. Thấy tôi không bị gì, Đinh Đang lộ ra nụ cười ngọt ngào. Không lâu lắm xe tải cũng đến, chuyện còn lại liền giao cho gara sửa chữa.

Đang trên đường đến công ty, điện thoại đổ chuông, là Vũ Minh.

“Hân Ngôn, em...... Vẫn ổn chứ?”

“À? Tôi rất khỏe.” Chẳng hiểu sao đột nhiên anh lại gọi cho tôi.

“Đang lái xe sao?”

“Không, Đinh Đang lái. Chúng tôi đang đến công ty.”

“Vậy xe em đâu? Em thật không sao chứ?”

“Không sao, vừa rồi xe bị bể bánh, bây giờ đã đưa tới gara sửa rồi.”

“Cái gì? Bể bánh?” Anh lập tức khẩn trương, hỏi liên tục, “Bánh trước hay bánh sau? Em có sao không?”

“Bánh trước trái. Bất quá tôi thật không sao, xe cũng không hư hỏng gì khác. Tốc độ xe không nhanh, lúc ấy trên đường cũng không nhiều xe. Vừa rồi cảnh sát còn khen tôi xử lý tình huống tốt đó.” Không biết tại sao, tôi lại nói với anh những điều này. Xuất phát từ thói quen, hoặc không muốn anh lo lắng, mà cũng có thể là cả hai.

“Em không sao là tốt rồi.” Hình như anh thở phào nhẹ nhõm, “Bây giờ trời còn lạnh, sao đột nhiên bị bể bánh? Trước khi đi em có kiểm tra chưa? Có phải là có người.....”

“Anh đừng nghĩ nhiều như vậy. Đại khái chỉ là ngoài ý muốn thôi. Tôi sẽ xử lý tốt. Yên tâm đi.” Mặc dù biết anh là đang lo cho an toàn của tôi, nhưng tôi vẫn cắt ngang.

“Vậy được rồi, cẩn thận.” Nghe giọng anh, hình như còn có chút lo lắng, “À, đúng rồi, cuối tuần này, Tiêu Tiêu sẽ qua đó với em. Làm hòa với Tiêu Tiêu đi.”

“Được, tôi biết rồi, tan tầm tôi sẽ đến nhà trẻ đón Tiêu Tiêu.”

Vừa mới cúp điện thoại, Duy An đã gọi tới hỏi tôi thế nào. Tôi nói tôi rất khỏe, xe đã đi sửa, không hư hỏng gì. Anh ta lại hỏi, vừa rồi nói chuyện với ai mà máy bận, gọi cả nửa ngày vẫn không được. Tôi trả lời là Vũ Minh, sau đó đầu kia điện thoại trầm mặc một hồi.

“Không có gì cả, chỉ là gọi tới báo cho em biết chiều nay đi đón Tiêu Tiêu. Em sắp đến công ty rồi, có gì gặp mặt nói tiếp.”

Duy An “Ừ” một tiếng, cúp điện thoại.

Gara gọi tới báo, có người yêu cầu phải kiểm tra bảo trì xe toàn diện, Đinh Đang vẻ mặt xin lỗi nói hôm nay chưa đem xe lại được. Chắc là Vũ Minh rồi,xem chừng là lo lắng tôi bị người hại.

Lệ Nhã lại đề nghị đưa tôi đến nhà trẻ đón Tiêu Tiêu, có lẽ là vì chuyện Ngải Tất, lần này tôi không từ chối.

“Phụ nữ, nói cho cùng không giống đàn ông, trừ sự nghiệp còn phải có một người để yêu, một mái nhà để che gió tránh mưa.” Cách nhà trẻ Tiêu Tiêu một đoạn, trên đường từng tốp từng tốp học sinh tiểu học tan học đi về. Lệ Nhã nhìn những đứa trẻ đó, đột nhiên nói một câu.

“Cô cũng không còn nhỏ nữa, nên nghĩ đến chuyện