
Người bất lương, đi đến đâu cũng là người bất lương.
Nếu muốn nổi danh, chỉ có tài nghệ không
thôi còn chưa đủ, cần phải có khuôn mặt xinh đẹp nữa. Nhưng chỉ xinh đẹp không thôi cũng chưa đủ, trên đời này còn có người còn xinh đẹp hơn,
nhưng có mấy người có thể nổi bật? Vậy thiếu cái gì? Là can đảm! Ngoài
phải xinh đẹp ra thì điều kiện không thể thiếu chính là sự can đảm, có
can đảm thì mới có thể trổ hết tài năng bản lĩnh được! Phải “Thoát” mới
có thể “Xuất”. Đây toàn là nguyên tắc tiêu chuẩn sống để hướng tới.
May mắn những điều kiện tiêu chuẩn trên
Đường Huyên đều có đủ cả, xinh đẹp thì khỏi phải nói, lòng can đảm thì
càng miễn bàn, bạn không thể không tin được! Ai dám ở trước mặt một trăm tám mươi người đàn ông, mở ngoặc, nói đúng hơn là trước mặt một trăm
tám mươi người đàn ông cổ đại, đóng ngoặc, nói đúng hơn là trong thanh
lâu đứng trước mặt một trăm tám mươi người đàn ông thời cổ đại mà tuyên
bố một câu xanh rời: “Hoa dại bên đường không được hái” là gì?
Ai dám nói là cô ấy không đáng yêu?
Khi nhìn thấy bộ dạng đó của cô ấy, tôi trợn tròn mắt.
Khi nghe giọng hát của cô ấy, tôi phì cười.
Không phải cứ là người xinh đẹp thì sẽ
hát hay, mỗi khi nghe giọng ca của Đường Huyên, mọi người đều chạy mất
dép hết, còn tôi thì lập tức ngất xỉu tại chỗ.
Vậy mà Đường Huyên lại rất nổi tiếng, vô
cùng nổi tiếng, hầu như mọi người trong thành đều biết đến trong Hương
Ngọc lâu buổi tối có ca vũ, đàn ông như thuỷ triều kéo đến Hương Ngọc
lâu, tiền cũng theo đó mà đến, đương nhiên tôi rất vui rồi, ai bảo tôi
là “người đại điện” của Đường Huyên chứ?
Ánh nắng ngoài cửa sổ chói chang, bầu
trời trong xanh, tôi thích bầu trời ở đây, rất cao, rất xanh, tôi cũng
không rõ mình đã đến đây được năm nào tháng nào rồi. Gió nhẹ nhàng thổi
tới, mang đến hương vị đặc biệt của mùa thu, bên ngoài, tiếng rao có
chút lười biếng của người bán hàng rong.
Tôi ngồi bên cửa sổ, vu vơ nhìn ra bên
ngoài, trong lòng suy nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trước đây, cuối
cùng cũng biết rõ đây là triều đại nhà Chu, năm Cảnh Thuận, thế nhưng
tôi không thể nào nhớ rồi có một triều đại như thế? Tôi chỉ biết đến
lịch sử ngoài Võ Tắc Thiên ra thì chẳng biết đến triều đại nhà Chu kia!
Chẳng lẽ thời gian có vấn đề? Ngay cả không gian cũng có sai lầm? Nghĩ
thế nào cũng không hiểu. Lắc lắc đầu, thôi quên đi, cũng như Đường Huyên từng nói, đã tới thời đại này rồi thì cứ coi như là một chuyến đi du
lịch kích động không được hay sao? Nghĩ nhiều quá cũng chẳng có ích gì.
“Trương công tử” một âm thanh quyến rũ
vang lên, phải mất nửa ngày tôi mới biết là gọi tôi, âm thầm tự nhắc nhở mình phải nhớ kỹ thân phận hiện tại của mình.
Một phụ nữ bước lên cầu thang, một làn
hương thơm nồng nặc cũng theo đó mà đến làm tôi suýt tức thở. Bà chủ của thanh lâu – Ngọc Nương, đang õng ẹo đi đến chỗ tôi, ai nói tú bà nhất
định phải là một người dung tục tầm thường, Ngọc Nương thoạt nhìn qua
tưởng chỉ tầm hai mươi bảy, hai tám tuổi, dung mạo mỹ lệ, thậm chí còn
có một chút khí chất của một mệnh phụ phu nhân, trên người khoác áo
vàng, cổ áo khoét sâu, trên cổ đeo một vòng chân trâu màu ngọc dịu nhẹ
càng tôn lên vẻ đẹp của làn da trắng mịn màng, bên dưới chính là đôi hài thêu hoa tinh xảo, không nghi ngờ gì nữa, nữ nhân này rất biết cách
quyến rũ người khác.
“Trương công tử, không có ai trò chuyện
cùng công tử hay sao?” dùng ánh mắt quan sát tôi, Ngọc Nương đã đi đến
bên cạnh cười yểu điệu hỏi.
“Không vấn đề gì” Ta lạnh nhạt nói.
“Trương công tử không có việc gì thì có thể tìm bất cứ cô nương nào để vui chơi, các nàng ở đây ai cũng ngưỡng mộ công tử.”
Ngưỡng mộ tôi? Tôi biết thừa mục đích lôi kéo của Ngọc Nương với tôi, chẳng có lý do nào khác ngoài Đường Huyên
cả, vốn chỉ nghĩ đến đây để kiếm chút tiền phòng thân, ai ngờ mới trổ
tài một tháng, Đường Huyên lại trở thành vũ công ở đây, ngày đêm miệt
mài học múa, may mắn có cô ta, nếu không thì chỉ sợ tôi bị chết đói ở
thời đại này rồi, nghe thì rất buồn cười, nhưng thực lòng tôi phải cảm
ơn người lúc trước gọi là “tình địch” của mình.
“Không cần đâu, cảm ơn bà chủ.” Tôi lịch sự trả lời.
“Không cần khách sáo như vậy, Trương công tử, ta còn phải đa tạ ngài cùng lệnh muội của ngài ấy chứ”
Ngọc Nương mỉm cười nhìn tôi, giọng nói
ngọt ngào đến mức tôi hoài nghi có phải bà ta bị bệnh tiểu đường hay
không, tôi hiểu quá rõ, trong mắt bà ta không phải là tôi, mà chính là
cây hái ra tiền cô nàng Đường Huyên kia, hai ngày qua, buổi tối khách
đến càng lúc càng đông, hầu như “Hương Ngọc lâu” lúc nào cũng có cảnh
chen lấn, tất cả đàn ông đến đều vì Đường Huyên.
“Ôi chao, da dẻ của Trương công tử thật
là trắng trẻo mịn màng” Ngọc Nương như dựa hẳn vào người tôi, ngón tay
nhẹ nhàng lướt trên mặt tôi, mùi hương mê hoặc nồng đậm khiến ta nổi cả
da gà.
“Bà chủ Ngọc Nương thật là quá đáng mà,
nói ta ẻo lả phải không?” Tôi cười, dùng tay kéo mạnh Ngọc Nương vào
lòng, đưa tay vuốt nhẹ vào má bà ta, nói: “Có non mịn đến đâu cũng không sánh được với bà chủ Ngọc chứ?”
Ngọc Nương không ng