Luyến Nô

Luyến Nô

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321853

Bình chọn: 9.5.00/10/185 lượt.

ngươi đã thua cuộc, cái ta muốn chỉ là cảm giác chinh phục, còn

về tình cảm chân thật hay không của ngươi thì ta không thiếu.”

Giờ phút này, giọng nói của hắn vẫn ôn

nhuận, nhẹ nhàng như cũ — “Chàng…… chàng làm sao có thể……” nàng không

thể tin được, tất cả những tình cảm ngọt ngào hôm qua giờ đây chỉ còn là biểu hiện giả dối, một khúc xuân xinh đẹp nhưng cũng chỉ là một trò

chơi tàn khốc?

Vì sao trước giờ nàng lại không nhận ra hắn là một người lãnh khốc như vậy?

Lòng nàng như rơi vào hầm băng, một không gian khiến nàng như ngợp thở, nàng hoàn toàn khủng hoảng, nàng không thể mất đi hắn!

Mà có lẽ nàng, thức chất, chưa từng có

được hắn, nhưng, nàng đều bất chấp tất cả, bởi vì nàng đã không còn cơ

hội quay lại nữa rồi…… Nàng hãm thật sâu, thật sâu trong mối tình này,

nếu mất đi hắn, nàng không thể sống được nữa!

“Đừng bỏ thiếp!” Những giọt lệ đau đớn

không ngừng tuôn rơi: “Thiếp không muốn, thiếp thực sự không muốn xa

chàng, cho dù chàng không cần đứa nhỏ này cũng không sao, thiếp……”

“Ngươi hình như chưa hiểu.” Hắn buông bàn tay của nàng ra lạnh lùng nói, từng chữ từng chữ một giống như châu

ngọc. “Không phải là ngươi có để ý hay không, mà là ta căn bản không cần ngươi!”

Nữ nhân — a, chỉ để tiêu sầu, làm trò chơi cho hắn mà thôi, nàng lại muốn mang thai sao, thực nực cười.

Tà áo khẽ tung lên, hắn không hề nhìn nàng một cái liền bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng tiến vào màn đêm.

Một đoạn trò chơi kết thúc, đây có nghĩa là: trò chơi tiếp theo đã bắt đầu.

Hắn nên đi rửa sạch mùi hương của nàng

trên người mình, với hắn mà nói, bất kì mùi hương nào của một nữ tử đều

khiến hắn cảm thấy khó chịu, hắn sẽ không bao giờ để họ lại bồi hắn qua

đêm.

Nhìn theo bộ dáng hắn bước đi lạnh lùng

mà tuyệt tình, linh hồn của nàng, tan nát thành từng mảnh, rơi xuống vực xâu cho dù ngàn kiếp cũng không thể nào trở lại. trong một phút kia,

nàng rốt cục hiểu được – yêu thương nam nhân tựa như ma quỷ này chỉ có

duy nhất một kết cục: chính là khổ hơn cả chết!

Khói bếp lượn lờ.

Một nữ tử đang tuổi thanh xuân ở trong phòng bếp, bận rộn đi qua đi

lại, thêm củi lửa, rồi lại trông chừng những món ăn đang được nấu, thậm

chí nàng không có cả thời gian để lau đi những giọt mồ hôi trên trán.

Nàng có một thân hình nhỏ nhắn đáng yêu, làn da trắng nõn, mềm mại

như nước – là điều mà thiếu nữ nào cũng ngưỡng mộ, nàng ắt hẳn phải có

sắc đẹp tuyệt trần nhưng nếu nhìn kỹ, thân hình xinh xắn kia lại không

hề có nét phi phàm thoát tục nào cả, chỉ vì, một vết bớt màu đen đã

chiếm cứ một phần tư gương mặt của nàng, trông có vẻ cực kì bắt mắt,

đồng thời cũng hủy đi tất cả những gì tốt đẹp còn lại.

Bất cứ ai khi nhìn thấy vậy cũng không muốn dừng mắt trên người nàng lâu hơn.

Nhưng vết bớt này là bẩm sinh, nàng biết ngày thường mình cũng không xinh đẹp, nàng từng nghĩ phải chăng đây là lý do khiến cha mẹ thân sinh của nàng ghét bỏ nàng, không cần nàng?

Số phận là một cô nhi, nàng không cảm thấy thiệt thòi, chịu đựng ánh mắt của người ngoài cũng không làm nàng khó chịu, nàng biết bản thân

mình có thể sống theo cách riêng, cho dù là phận nô tì cũng có thể sống

tự tại, những ánh mắt ấy không thể gây thương tổn cho nàng được.

「Nha đầu xấu xí, ngươi còn ở đó lọ mọ cái gì vậy? điểm tâm của thiếu gia đã chuẩn bị xong chưa?」 một tiếng hét bén nhọn vọng vào tai, do

nàng không chú ý, bàn tay nhỏ bé liền bị phỏng.

Rút tay về, cố chịu đựng cơn đau, nàng đáp nhanh:「 Sắp xong rồi ạ.」

Một tiếng “nha đầu xấu xí” cũng không khiến nàng buồn chán bởi vì nàng đã quen rồi.

Một đứa trẻ mồ côi, dù không có tên cũng đâu phải là chuyện lớn?

Người khác như thế nào, nàng không rõ ràng, nàng chỉ biết mình chưa từng biết được thân thế của bản thân, thậm chí ngay cả tên cũng không có –

có lẽ là có nhưng… chỉ là nó không còn tồn tại trong trí nhớ của nàng

nữa.

Từ lúc nàng hiểu sự đời đến nay, chữ “xấu xí” vẫn luôn bám theo

nàng, trở thành một từ trong tên nàng, như một điều hiển nhiên, nhưng…

cho dù có tên hay không cũng không còn quan trọng, không cần phải có.

Nhân lúc rảnh tay, nàng vội vàng sắp xếp điển tâm, đặt lên đó một con bướm vô cùng tinh xảo.

「 Đã chuẩn bị xong rồi ạ.」 nàng cung kính nói.

Chủ quản phòng bếp trừng mắt nhìn nàng rồi phân phó「 Ngươi chuẩn bị nhanh rồi mang đến Quan Phong Uyển đi」

Quan Phong Uyển ư? Nàng chợt sửng sốt.

Đó không phải là nơi thiếu gia ở sao?

「 Nhưng mà –」 Từ trước đến giờ nàng chưa hề rời khỏi phòng bếp!

Chuyện bên ngoài không bao giờ tới phiên nàng, nàng vào phủ ba năm,

nhưng đều chỉ ở lại phụ giúp trong phòng bếp. Mọi người đều chê nàng là

xấu, không nên đi ra ngoài dọa người khác; mà những người hầu bên cạnh

thiếu gia đều là tuyệt sắc, tựa như tiên nữ, còn nàng thì… tốt nhất vẫn

là an phận ở tại phòng bếp, nếu không chỉ có thể chuốc lấy sự xấu hổ.

Cho nên, những tì nữ bất luận là tiếp đãi khách, hay là bưng trà

nước, hàng hóa đến phòng của thiếu gia đều có sắc đẹp mĩ miều, mà nàng,

chỉ thích hợp làm việc nặng.

「 Kêu ngươi đi thì cứ đi đi, không cần nhiều lời.」 Đại nương không

kiên nhẫn


XtGem Forum catalog