
, chỉ đem giấy bút để vào trong túi xách. Kỳ thật số này, là số mà Y Thượng Tĩnh mới đổi. Thuận tay nhìn nhìn thời gian trên điện thoại di động, đúng 3h chiều. Aizz, không nghĩ tới cứ như vậy chợp mắt trong chốc lát, cũng đã qua bốn tiếng rồi! “Nếu phó tổng không có chuyện gì khác, tôi muốn về nhà trước.” Y Thượng Tĩnh thầm đau lòng cho thời gian a, nếu là ở nhà, bốn tiếng, cũng đủ chơi xong cái trò chơi kia rồi! Lần xem mắt chết tiệt này, ngày hôm qua thì xem mắt với người quen cũ, hôm nay là xem mắt với người xấu; ngày hôm qua chọc bạn tức giận, hôm nay đem bạn gái của ông chủ chọc tức mà chạy; ngày hôm qua thì say đến bất tỉnh nhân sự, hôm nay lại thiếu chút nữa bị người ta hãm hại! Aizz tự nói với mình là cái “vận may” gì đó đã đi rồi, sao chỉ có việc xem mắt cũng có thể oanh oanh liệt liệt như vậy, đầy kích thích, kinh tâm động phách?! “Về sau cũng không đi nữa!” Đây kết luận mà Y Thượng Tĩnh rút ra!
“Sao rồi? Lợi dụng người khác xong, cứ như vậy mà đi à?” Bùi Nhĩ Phàm bắt chéo chân, không chút để ý nói .
Y Thượng Tĩnh dừng chân, xoay người, nhíu mày: “Vừa nãy không phải đã cảm ơn rồi sao? Huống chi anh còn ăn đậu hủ của tôi nữa! Hơn nữa, tôi và anh lại không quen, có cái gì để nói chứ?”
Không quen? Một tuần bảy ngày thì có năm ngày phải mặt đối mặt, càng huống hồ đã ôm qua vô số lần, hôn cũng hôn rồi, nếu cái này gọi là không quen, cái gì mới được gọi là quen? Bùi Nhĩ Phàm đứng dậy, nhìn thẳng vào Y Thượng Tĩnh, sau đó tới gần cô.
“Anh… anh nhìn tôi như vậy làm gì?” Y Thượng Tĩnh không chút nào lùi bước, có lý thì đi khắp thiên hạ cũng được, cho nên, Y Thượng Tĩnh thực đúng lý hợp tình, “Nhìn tôi cũng vô dụng thôi, điều tôi nói là sự thật, huống chi tôi cũng sẽ giúp anh giải thích hiểu lầm của anh với bạn gái anh, cho nên…”
Đột nhiên, giọng của Y Thượng Tĩnh biến mất, đó là bởi vì miệng của cô gái nào đó đã bị môi của một chàng trai che lại.
“A! Tôi muốn điên mất thôi!” Khi ánh rạng đông đầu tiên của ngày chủ nhật chiếu vào trong phòng Y Thượng Tĩnh thì cô đã ngồi dậy, ôm lấy gấu bông bên cạnh, tựa đầu vùi sâu vào trong đó. “Tại sao lại mơ đến anh ta cơ chứ!” Nhớ lại tình cảnh trong mơ, ở trong một con hẻm tối tăm có một đôi nam nữ đang điên cuồng thân thiết, nam kia là Bùi Nhĩ Phàm, còn người nữ kia chính là… là cô! “Sao lại thế này? Mình bị cái gì kích thích vậy?” Khi nhắc tới hai chữ ‘kích thích’ thì Y Thượng Tĩnh lại nghĩ tới hành động bất khả tư nghị của Bùi Nhĩ Phàm chiều ngày hôm qua: chiều ngày hôm qua, Bùi Nhĩ Phàm lại một lần nữa hôn Y Thượng Tĩnh, mà Y Thượng Tĩnh cũng không có đẩy anh ra ngay lập tức. Khi nụ hôn kết thúc, Y Thượng Tĩnh rốt cục cũng có phản ứng, đánh về phía Bùi Nhĩ Phàm, nhưng khi tay sắp sửa chạm đến mặt của anh thì vẻ mặt đầy ý cười của Bùi Nhĩ Phàm lại khiến cho Y Thượng Tĩnh không thể thật sự đánh tiếp. Vừa thẹn vừa giận, Y Thượng Tĩnh đành phải xoay lưng bỏ chạy lấy người.
Việc này thì tính cái gì, chẳng lẽ anh ta giúp mình rồi là có thể đối đãi với mình vậy sao? Chỉ là nhờ anh ta giúp một chút xíu thôi, kết quả là gì, anh ta…” Y Thượng Tĩnh trong lòng thật sự rất khó chịu, tuy rằng đó cũng không phải là nụ hôn đầu của cô, nhưng là nụ hôn thứ hai —— Y Thượng Tĩnh từ trước giờ cũng chỉ quen có một người bạn trai, hơn nữa về mặt này lại có tính cổ hủ. “Đáng hận nhất là, mình lại còn không thể xuống tay đánh anh ta, lại còn ở trong mơ mơ thấy hắn! A, tôi muốn phát điên lên mất!”
“Mới sáng sớm thôi, con đang ở đây gào cái quỷ gì thế?” Mẹ Y đẩy cửa phòng Y Thượng Tĩnh ra, vừa đánh răng vừa trừng mắt Y Thượng Tĩnh, “Khó có được một ngày dậy sớm, đứng dậy rửa mặt chải đầu cho tốt, rồi theo mẹ học làm bữa sáng! Hai mươi lăm tuổi đầu rồi, vẫn không thể tự mình làm bữa sáng ăn, nói ra cũng làm cho mẹ cảm thấy mất mặt!”
Y Thượng Tĩnh đem gấu bông bỏ qua một bên, bĩu môi, híp nửa mắt, miễn cưỡng nói: “Mẹ, không phải đã có người làm cho con ăn sao!”
“Hừ! Chẳng lẽ mẹ phải làm cho con ăn cả đời hay sao?” Mẹ Y tức giận, “Mẹ chết rồi thì con ăn cái gì?”
Aizz! Y Thượng Tĩnh biết hôm nay lại đụng phải họng súng rồi. Nhưng mà vừa mới rời giường lão mẹ lại gặp phải chuyện gì mà khiến bà tức giận đến như vậy? Chẳng lẽ là tức giận từ trên giường rồi? “Mẹ, mới sáng tinh mơ, cái gì mà sống với chết! Mẹ con là phải sống lâu trăm tuổi, càng sống càng trẻ!”
“Sống càng lâu lại càng phải làm trâu làm ngựa cho hai cha con mi, có phải hay không?” Mẹ Y một tay vỗ vỗ cửa, lại tức giận, “Nhanh rời giường cho tôi, lại đây làm điểm tâm!”
Lệnh mẹ khó cãi, Y Thượng Tĩnh đành phải rời giường. Đi ra cửa, liền thấy cha Y đang ngồi trên sô pha, xem báo buổi sáng. “Cha, mẹ làm sao vậy? Mới sáng sao bà lại giận ghê thế a? Chẳng lẽ cha lại cãi nhau với mẹ?” Lặng lẽ đi đến bên cạnh, hỏi.
Cha Y dời mắt khỏi báo quay sang Thượng Tĩnh, thuận tay trở mặt báo: “Không phải cha chọc bà ấy, mà là con chọc bà ấy! Tối hôm qua con rút tài liệu của mình bên môi giới hôn nhân về, sau đó liền nhốt mình ở trong phòng đâm đầu ngủ vùi, mẹ con liền bắt đầu tức giận, nếu không phải cha lôi kéo mẹ con, con tưởng rằng