XtGem Forum catalog
Lười Thê Của Tổng Tài

Lười Thê Của Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323400

Bình chọn: 9.00/10/340 lượt.

Thi thử tháng đầu, xếp thứ 10 trong lớp, hạng 15 toàn trường.

Sử Lộc cảm thấy khủng hoảng, bởi vì nếu cứ tiếp tục như vậy, học bổng thật sự không có cách nào lấy được!

“Y Thượng Tĩnh, trò lúc vừa mới vào không phải nằm trong top 3 của lớp sao? Sao mới một tháng, liền rớt xuống hạng 45 rồi?” Chủ nhiệm lớp ở trong cuộc họp lớp hỏi, “Có phải là không có cách nào theo kịp tiến độ dạy học của giáo viên, hay là chưa thích ứng với hoàn cảnh mới?”

“Có lẽ!” Y Thượng Tĩnh bình thản đứng lên, hai chữ đơn giản, ngữ khí miễn cưỡng, khiến chủ nhiệm lớp cũng không biết phải nói gì hơn.

Hóa ra lúc vào trường cô cầm học bổng của một trong ba người đứng đầu à! Sử Lộc thầm cảm thán trong lòng, hiện tại cô tụt xuống hạng 45, trong lớp tổng cộng có 46 người, xếp hạng toàn trường không biết nằm đâu nữa! Nghĩ có lẽ tâm tình của cô nhất định sẽ không tốt! Tan học nên đi an ủi cô một chút hay không? Tuy rằng cùng lớp hơn một tháng rồi, nhưng chưa từng trò chuyện một câu—— không phải là anh xấu hổ khi nói chuyện với bạn học nữ, mà là giờ ra chơi mỗi buổi chiều, đều thấy cô nằm dài ra bàn ngủ.

“Tóm lại, Y Thượng Tĩnh, em phải cố gắng lên, bằng không… Kết quả em cũng biết rồi đấy!” Chủ nhiệm lớp không nói hết lời, nơi này đều là những người thông minh, có mấy lời, không cần nói rõ, tất cả mọi người đều hiểu được. Học ở trung học J, nếu thành tích quá kém, là phải nộp tiền học phí nhiều hơn bình thường, mặc kệ ‘bình dân’, hay ‘quý tộc’.

“Vâng, thưa cô.” Vẫn đơn giản như trước, mặt không đổi sắc đáp lại, thật yên lặng, nghe không ra vui buồn.

Tiếp đến cuộc thi tháng thứ 2, thành tích Sử Lộc xếp hạng nhất trong lớp, toàn trường đứng thứ 4. Sử Lộc cảm thấy vui mừng, sự cố gắng của anh không có uổng phí! Lại nhìn Y Thượng Tĩnh, cô cũng tiến bộ, đứng thứ 28 trong lớp, toàn trường đứng thứ 68 (HMC: học gì toàn chăm chăm xem mình xếp hạng mấy thế, ko mệt à?)

Sử Lộc cũng vì Y Thượng Tĩnh cảm thấy cao hứng, tuy rằng giờ học buổi chiều nào cô cũng ngủ, lúc người khác cố gắng đọc sách thì cô lại ngủ, nhưng Sử Lộc tin nếu cô cố gắng, hẳn là có thể lấy được thành tích rất tốt! Mà anh cũng nên càng thêm cố gắng, có lẽ lần sau có thể lấy được hạng nhất toàn trường!

Nhưng điều làm Sử Lộc ủ rũ là, vô luận anh có cố gắng thế nào đi nữa, ba năm trung học tiếp đó thành tích thủy chung đều xếp hạng 4 trong top5 toàn trường, 3 hạng đầu tựa hồ như là bị người ta cố định chiếm lấy rồi, hơn nữa còn là ba người cố định, ba người kia, nghe nói đều là lớp A, một người tên là Dịch Thiếu Ương—— vào trường một tháng, đã trở thành chủ tịch hội học sinh; một người tên là Trương Giai Thành—— đội trưởng đội bóng rổ mới của trường; còn một người là Bùi Nhĩ Phàm—— người này hình như không có chức vị trọng yếu gì, nhưng tựa hồ cũng rất có lực ảnh hưởng.

————

Học kỳ 2 lớp 10, giáo viên tiến hành thay đổi vị trí, cho giỏi yếu ngồi xen kẽ, để các học sinh giúp đỡ lẫn nhau.

Điều khiến Sử Lộc cao hứng là, anh cư nhiên được ngồi cùng bàn với Y Thượng Tĩnh! Lúc này thành tích của Y Thượng Tĩnh vẫn quanh quẩn ở hạng 30 trong lớp, nhưng giáo viên cho rằng cô có tiềm lực phát triển rất lớn, vì thế sắp xếp người có thành tích cao nhất lớp đến giúp đỡ cô.

Ngày đầu tiên ngồi cùng bàn, chào hỏi cô, cô chỉ là thật trả lời đơn giản, cũng không nói thêm gì, có loại cảm giác xa cách ngàn dặm. Dường như anh nói thêm gì, cô cũng chỉ gật đầu ứng phó cho qua chuyện. Sau vài lần nói chuyện với nhau, một bầu nhiệt huyết của Sử Lộc cũng bị Y Thượng Tĩnh dùng nước lạnh dội cho tắt ngấm. Kết quả là, hai người mặc dù là ngồi cùng bàn, mỗi ngày chung sống chín giờ, nhưng mỗi ngày nói chuyện với nhau, không quá 3 câu.

Sử Lộc cảm thấy cô có điểm quái, nói cô khó ở chung, thì cô cùng những bạn học khác trong lớp chơi rất thân, đặc biệt là với những người thành tích không tốt lắm; nói cô dễ ở chung, thì cô đối với anh luôn ôn hoà, giống như có ngồi chung bàn cũng như không.

Thẳng đến một ngày nào đó, Sử Lộc đã phát hiện ra chuyện cô không muốn người khác biết:

Chiều hôm đó, là giờ số học mọi người trong lớp ghét nhất, cũng không phải mọi người chán ghét học toán, mà là chán ghét vị giáo viên kia.

Có lẽ là giáo viên kia ngày đó tâm tình không tốt, nhìn học sinh vừa nghe giảng vừa ngủ gật, liền phát hỏa. Ra một đề toán, chỉ vào vài bạn học, lại không có ai làm ra được đáp án, những người kia, không có ngoại lệ nhận lấy phương thức trừng phạt của giáo viên; lúc gọi đến Sử Lộc- người có một thành tích tốt nhất lớp thì Sử Lộc chính là vừa mới cùng Chu Công chơi cờ trở về, tỉnh táo xoa xoa mắt, nhìn đề bài trên bảng đen, trong đầu trống rỗng.

Mà đúng lúc này, Y Thượng Tĩnh ngồi bên cạnh lại quăng qua một tờ giấy nhỏ, Sử Lộc đưa mắt nhìn, là lời giải của đề bài trên bảng. Sử Lộc cũng không biết đáp án chính xác hay không, nhưng cho dù là sai cũng tốt hơn là không làm được! Mang theo bài giải vừa nhận được, lên bảng, đem đáp án chép lên không thiếu một chữ, sau đó sắc mặt bình tĩnh, tim đập như trống về tới chỗ ngồi.

Giáo viên số học vừa thấy đáp án của Sử Lộc, liền cực kỳ vui mừng, còn khen