
ó chút tâm lý vặn vẹo.
Ninh Xuyên đang muốn tiếp lời cô, đột nhiên Bối Bối
trong lòng cô lại vươn tay, học cậu mình, gõ gõ lên cửa sổ, miệng đầy hơi sữa
nói, “Tương bò*... bạn ở đấy à? Tớ là Bối Bối, hôm nay tớ đến chơi với bạn
đây...”
* Tương bò = Ngưu Tương, đọc lên hơi
giống Lưu Giang
“Ôi!” Ninh Xuyên kêu ra tiếng, vội vàng túm cánh tay
nhỏ xinh của cậu nhóc lại, Tô Thiên Thiên cũng vội vàng lùi lại phía sau mấy
bước, “Bố Bối, sao con không nghe lời thế!”
Nhưng Bối Bối lại cảm thấy đây nhất định là trò chơi
mới gì đó, vậy nên cứ cố gắng vươn tay gõ lên cửa, dù tay với không tới, nhưng
miệng cũng không ngừng kêu,”Tương bò! Tớ là Bối Bối. . Tớ tới rồi! Mở cửa! Mở
cửa! Vừng ơi mở ra!”
“Bối Bối, đừng kêu nữa!” Ninh Xuyên và Tô Thiên Thiên
luống cuống tay chân nói, những cái khác không nói, cậu nhóc này mà cất giọng
lên gọi, đêm hôm khuya khoắt, có khi cửa sổ nhà khác cũng bị cậu bé kêu cho mở
ra ấy chứ.
Quả nhiên, Ninh Xuyên nghe thấy tiếng cửa sổ kéo ra,
nhất định làm ồn đến nhà người khác rồi, anh vội vàng quay người lại, chợt ngây
ngẩn cả người, người mở cửa sổ, là Lưu Giang.
“Lưu Giang?” Ninh Xuyên sửng sốt, nghĩ là mình mang
theo trẻ con tới la hét ầm ĩ, trông vừa tùy tiện mà lại thất lễ, vội vàng xin
lỗi, “Ngại quá, cháu ngoại tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện...”
Cậu trai có khuôn mặt tái nhợt, nhìn đứa bé bị người
ta che miệng lại rồi mà vẫn còn cười khanh khách, đột nhiên mở miệng, không
phải là lời mắng mỏ tức giận như lần trước, mà là giọng nói rất ôn hòa, ngay cả
cặp mắt đen nhánh kia dường như cũng lấp lánh ánh sáng, “Cậu bé tên là Bối
Bối?”
Ninh Xuyên và Tô Thiên Thiên đều sửng sốt, có điều xem
ra, Lưu Giang hình như rất có thiện cảm với Bối Bối? Tô Thiên Thiên bước lên
trước mấy bước, ôm chặt Bối Bối đứng dưới cửa sổ, trong lòng cô có chút căng
thẳng, theo như lời Ninh Xuyên, thiếu niên này đã từng chịu cú shock rất nặng
nề, không biết có hành vi quá khích gì không nữa.
Nhưng mà Bối Bối ngây thơ lại không căng thẳng như
vậy, lại bật cười khanh khách lên, “Con lại thắng, con gõ cửa! Cửa mở luôn!”
Một Lưu Giang trầm mặc mà âm u, cùng với một Bối Bối
vui vẻ không ngớt, giống như hai mặt hoàn toàn đối lập. Ninh Xuyên cũng cảm
thấy không khí có chút căng thẳng, không biết nên mở miệng ra sao, “Chuyện
này... . hôm nay có chút việc, nên mới mang thằng bé theo...” Lời của anh còn
chưa dứt đã nghẹn lại trong cổ họng, bởi vì Lưu Giang vậy mà lại vươn tay về phía
gương mặt Bối Bối, Tô Thiên Thiên rõ ràng cả kinh, nhấc chân định lùi về phía
sau, nhưng Bối Bối lại tự ngả người về phía trước, ghé qua, để cho đầu ngón tay
của Lưu Giang chạm lên mặt cậu bé.
Trong nháy mắt chạm phải, tay của Lưu Giang cũng cả
kinh, giống như đã chạm vào một thứ bảo vật không chân thực gì đó vậy, cậu ta
mở miệng, “Cậu bé nhìn qua rất vui vẻ...”
“Trẻ con, đều rất hoạt bát...” Tô Thiên Thiên cảm thấy
giọng nói của mình có chút run rẩy, buổi tối, đêm đen, một cánh tay tái nhợt
vươn ra từ trong cửa sổ, chạm vào tiểu thiên sư thuần khiết vô ngần, sao màn
này nhìn giống phim kinh dị vậy!
“Trẻ con, thật là tốt...” Khóe miệng Lưu Giang đột
nhiên nhướn lên, giống như đang kéo ra một nụ cười đã xa lạ từ lâu khiến nó
thoạt nhìn có chút không được tự nhiên, “Dường như có vô hạn hy vọng vậy...”
Liên tưởng đến những chuyện mình đã thấy trước kia,
Ninh Xuyên nghĩ, có lẽ Lưu Giang rất thích ngắm nhìn những đứa trẻ hiếu động
vui vẻ kia, giống như có thể gửi gắm suy nghĩ của cậu ta vào đó, nhưng mấy đứa
trẻ hơi lớn lại coi cậu ta là trò cười để đùa giỡn, mới khiến cho cậu ta càng
ngày càng tự khép kín.
“Cậu cũng có hy vọng mà...” Tô Thiên Thiên nói, “Nhìn
cậu cũng không lớn...” Đối mặt với sự ca ngợi của phần tử nguy hiểm, phải nhanh
chóng ca ngợi lại, nếu không người ta sẽ cho rằng bạn rất tự đại, kích thích
đến họ.
“Tôi...” Mặt của Lưu Giang chợt biến sắc, cặp mắt cũng
trở nên ảm đạm, “Tôi là một kẻ không có tương lai.”
“Tương lai hay không tương lai...” Nhìn dáng vẻ này
của cậu ta, Tô Thiên Thiên cảm thấy hình như cũng không đáng sợ đến thế, thử dò
xét nói, “Kỳ thực là phải xem cậu nghĩ thế nào?”
“Tôi có thể nghĩ thế nào được chứ...” Dường như nhìn
thấy Bối Bối đã khiến cậu ta rất xúc động, “Chỉ trong một đên, không còn gì cả,
có lẽ tương lai, tiền bạc, lý tưởng đều là vật ngoài thân, nhưng một kẻ ngay cả
đứng cũng không nổi thì còn có thể có được gì?”
Tô Thiên Thiên muốn nêu ra một vài ví dụ thân tàn mà
chí không tàn, nhưng cẩn thận suy ngẫm, mấy ví dụ đã nghe phát nhàm này chẳng
lẽ không có ai nói cho cậu ta sao, có lẽ Lưu Giang còn kể được nhiều hơn cô ấy
chứ! Huống chi những người như vậy quá mức vĩ đại, nghe quá xa rời cuộc sống,
hơn nữa người chưa từng trải qua cảnh một đêm đã trời đất đảo lộn, sợ rằng nói
ra cũng chỉ như đứng nói chuyện không đau thắt lưng, hoàn toàn không có thành
ý.
“Chỉ trong một đêm không còn gì cả...” Ninh Xuyên đột
nhiên mở miệng, “Cũng phải tiếp tục sống chứ.”
Lưu Giang giương mắt nhìn anh, ánh mắt đảo qua, dường
như có chút kh