Polaroid
Lửa Nở Thành Hoa

Lửa Nở Thành Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321453

Bình chọn: 7.00/10/145 lượt.

bầm trải dọc trên cánh tay nàng hiện ra rõ rệt trước mắt hai người. Tim nàng đập loạn lên, cả người run rẩy, cố chạy đi, nhưng lại không thoát được vòng tay cứng như đá ấy.

“Cho ta xem!” Giọng gã khàn khàn, ánh mắt giống như một ngọn núi lửa đang chực chờ bùng nổ. “Xa Mị, cho ta xem.”

“Không!” Nàng điên cuồng lắc đầu, nước mắt lăn đầy gương mặt vừa hoảng hốt vừa yếu đuối, dùng tay còn lại cuống quýt che lên ngực áo. “Xin chàng… đừng…đừng…”

Gã cắn chặt răng, đáy mắt âm u, hơi thở dồn dập như một con dã thú đang cơn khát máu. Nàng không ngăn được gã, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng lớp vải trên người mình rơi xuống, mặt trắng bệch, toàn thân lạnh cóng, tim đau đến không thở nổi.

“Không… không… không…” Nàng khóc oà lên, dùng hai tay che ngực lùi về một góc.

Gã… gã đã thấy rồi.

Đầy những vết hôn, đầy những vết cắn, đầy những vết cào… Gã thấy hết rồi.

“Nói cho ta biết…” Gã ngồi xuống ôm chặt bờ vai run run của nàng, tròng mắt đỏ ngầu, giọng lạc đi. “Nói cho ta biết…”

Nàng lắc đầu. Chỉ có tiếng nấc vang lên.

“Đừng sợ… có ta ở đây… đừng sợ…” Gã siết chặt nàng vào lòng. “Đừng sợ…”

Nước mắt nàng rơi đầy trên ngực gã. Từng giọt, từng giọt đều như một nhát dao cắm vào tim gã.

Nàng chưa từng tự sát. Ngay cả vào những thời khắc đau khổ nhất của cuộc đời mình, nàng cũng chưa từng có ý định sẽ kết liễu bản thân. Thế nhưng, lúc này, nàng chỉ muốn khóc đến lịm đi, mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy.

Gã cọ cằm mình vào tóc nàng, cố nén cơn xúc động đang chực trào ra mà trấn an nàng.

“Đừng sợ, ta sẽ không để hắn tổn thương nàng nữa.”

“Chiêu Cát, ta dơ bẩn lắm phải không? Chàng… chàng ghê tởm ta lắm phải không?” Giọng nàng đứt quãng, hoà trong tiếng nấc. “Chàng ghét ta lắm phải không?”

“Không phải lỗi của nàng.” Gã ôm chặt nàng hơn nữa, tim như sắp vỡ ra. “Đừng sợ. Nàng không dơ bẩn. Ta cũng không vì việc này mà ghét bỏ nàng.”

Nàng vùi vào lòng gã, khóc đến mê man.

Năm nàng mười lăm tuổi, Xa Lý người đầy men rượu tìm đến phòng nàng. Hắn nói: “Xa Mị, ta yêu nàng, ta yêu nàng đến phát điên rồi! Chúng ta bỏ trốn đi, trở lại như trước kia đi, quên hết tất cả đi có được không?”, nhưng nàng đã từ chối hắn.

Năm nàng mười sáu tuổi, nhan sắc ngày càng rạng rỡ. Xa Lý sợ nàng ra ngoài sẽ thu hút bướm ong, bèn tâu lên phụ vương nàng, đề nghị bãi bỏ quyền xuất cung thăm viếng đền đài của tất cả các công chúa chưa được ban hôn, giữ gìn sự cao quý của hoàng gia. Từ sau hôm ấy, nàng đã biết câu “Ta sẽ không để chúng ta phải xa nhau” mà hắn nói khi rời đi một năm về trước không phải chỉ là lời thốt ra trong lúc xúc động nhất thời.

Ánh mắt của hắn, cử chỉ của hắn càng ngày càng khiến nàng có linh cảm xấu. Hắn đều đặn dâng pháp sư lên cho phụ vương nàng, giúp phụ vương luyện thuốc trường sinh, dần dần trở thành người được phụ vương tin tưởng. Còn nàng, theo mỗi thành công của hắn, đều cảm giác cơn ác mộng của mình đang từ từ ập đến.

Trong buổi tiệc rượu đón tiếp sứ thần, nàng mỉm cười với thế tử của bộ tộc Tả Lô. Năm ngày sau, thế tử Tả Lô mang sính lễ đến cầu hôn nàng. Xa Lý tâu lên phụ vương: “Bộ tộc Tả Lô ở quá xa, kết giao với họ cũng không có lợi được bao nhiêu.” Lời cầu hôn kia, vì vậy, ngay lập tức bị khước từ.

Hai tháng sau, vương tử của bộ tộc A La Mộ vì một điệu múa của nàng mà mê mẩn, tức tốc đưa sính lễ đến cầu hôn. Xa Lý lại tâu: “Người kia có dũng không có mưu, khó có khả năng kế thừa chức trưởng tộc, không đáng để kết giao.” Lời cầu hôn thứ hai này, vì vậy, cũng nhanh chóng bị khước từ.

Năm nàng mười bảy tuổi, hoàng tử Nam Giao đến chúc thọ phụ vương nàng. Nàng nửa xa nửa gần với hắn, từng bước khuất phục trái tim cao ngạo của hắn, khiến hắn say mê. Trước khi về nước, hắn ngỏ ý với phụ vương nàng muốn cưới nàng để hoà thân. Xa Lý nói: “Pháp sư đã từng xem tương lai cho Xa Mị, bảo Xa Mị có số tôn quý, lấy ai sự nghiệp người đó sẽ lên như diều gặp gió. Nam Giao trước giờ là đối thủ đáng gờm của La Sa, chúng ta đâu thể dâng dê vào miệng cọp như thế được.” Rốt cuộc, hoàng tử Nam Giao phải tay không về nước.

Xa Lý đến tìm nàng, không nói một lời, chỉ nhìn nàng bằng thứ ánh mắt khiến nàng rét lạnh.

Cuối tháng ấy, hắn trượt chân rơi xuống thác, hôn mê suốt mấy ngày, phải nhờ pháp sư dùng máu luyện bùa uống vào mới tỉnh. Sau khi tỉnh lại hắn luôn than khó chịu, mãi không ngủ được, càng lúc càng tiều tuỵ. Pháp sư chẩn đoán rồi mật báo với quốc vương hắn bị ác linh trong thác nhập. Nếu không trừ được ác linh thì chẳng những sẽ phải chết sớm, mà còn cả đời không thể có con. Mà cách duy nhất để diệt ác linh, chính là dùng máu trinh nữ của chị em gái cùng huyết thống.

Nàng vẫn còn nhớ rất rõ đêm hôm ấy. Gió rất lạnh, trong phòng dù có lò than vẫn lạnh đến thấu xương. Đệm trắng, màn vàng, nàng nằm trên giường, tay chân bị trói chặt vào bốn góc, miệng bị nhét khăn, khóc đến khô nước mắt. Phụ vương nàng nói: “Ngươi phải biết hy sinh”, mẫu hậu nàng cũng nói: “Ngươi phải biết hy sinh”. Tất cả đều không màng đến tương lai của nàng, đến cảm nhận của nàng.

Chỉ có một kẻ quan tâm đến tương lai của nàng. Hắn nói: “Ta không chịu được