
g phê bình cô một lần, còn phạt cô viết kiểm điểm. . . . . .
Bất đắc dĩ, cô luôn miệng nói xin lỗi cũng không còn kịp nói, ngày đó kết thúc thực tập, sau khi trở về trường học, mãi cho đến tối cũng không biết gường 16 đó như thế nào.
Aiz . . . . . . sớm biết như vậy, cô cũng sẽ không xung phong nhận việc đi chích thuốc cho Giường 16.
Không biết chuyện này có thể ảnh hưởng cả thành tích thực tập của cô hay không. . . . . . Còn có cái Giường 16 đó, bị cô hung ác "Ghim" một cái như vậy, sẽ không có chuyện gì chứ . . . . . .
Một tuần lễ sau, phòng bệnh săn sóc đặc biệt.
Mấy người đàn ông vạm vỡ ngoài cửa đã bị chuyển đi, khôi phục yên tĩnh mấy ngày trước. Nói chính xác, bị Cơ Liệt Thần điều một nhóm người khác với người bình thường, ăn mặc bình thường ở bên mình, ẩn núp trong các góc phòng để bảo vệ.
Bên trong phòng, Heber lo lắng trùng trùng nhìn Cơ Liệt Thần, đôi tay gối sau ót, nhàn nhã nằm ngang trên giường.
"Cậu chủ, vết thương ở chân của cậu đã tốt hơn, còn có cái đó của cậu . . . . . . Ách, cũng tốt không sai biệt lắm, tại sao còn sống ở chỗ này vậy?"
"Đương nhiên là ôm cây đợi thỏ, chờ người nào đó xuất hiện. . . . . ." Cơ Liệt Thần miễn cưỡng nghiêng tay, cầm một quả táo trong mâm đựng trái cây từ trên tủ ở đầu giường, nhìn một chút, cắn xuống một cái, "Ách. . . . . . Mùi vị không tệ, nhiều nước lại rất ngọt".
Ừ, trái cây vỏ hồng hồng, thịt quả giòn, rất giống khuôn mặt một cô gái nhỏ . . . . . .
"Cậu nói chờ . . . . . . nữ y tá quạ đen sao?" Heber nhíu nhíu mày, "Cậu chủ, không phải là tôi nói cậu. . . . . . Ngày đó rõ ràng cô có thể bị tôi bắt được, tại sao cậu muốn tôi thả cô ấy đi? Hiện tại đợi cô ấy tự chui đầu vào lưới, có thể được không? Tôi xem, còn không bằng trực tiếp bảo Diêm Hạo đi mang cô ấy đến. . . . . ."
Ánh mắt của Cơ Liệt Thần đông lại, lười biếng mỏi mệt biến mất trong nháy mắt, vẻ mặt nghiêm túc: "Heber, ngoại trừ tôi ra, không ai được động đến cô ấy!"
Ngụ ý: mặc kệ là Heber ông, hay là... Diêm Hạo có bản lĩnh tốt nhất trong "Liệt Diễm", cũng không có ngoại lệ.
Heber ngớ ngẩn, không thể không cúi đầu: ". . . . . . Vâng, cậu chủ"
Thấy thế, Cơ Liệt Thần khẽ vuốt cằm, lại khôi phục vẻ mặt không kềm chế được.
Nửa con ngươi xinh đẹp rũ xuống, cười cười, "Heber, chúng ta đánh cuộc, nhất định cô ấy sẽ tự động đưa tới cửa. Nếu tôi đoán không lầm, tối nay cô ấy sẽ đến"
Heber cả kinh, "Tối nay? Cậu chủ, cậu làm sao biết. . . . . ." Lời nói đến một nửa lại ngừng miệng.
Trong lòng Heber biết rõ, chỉ cần cậu chủ muốn làm chuyện gì, cũng chưa có chuyện cậu chủ làm không được, cái nữ y tá quạ đen đó còn không biết mình chọc phải người thế nào đấy.
Hừ, cuộc sống sau này, có cô có thể dễ chịu hơn rồi! "Hắt xì . . . . . ."
Lâm Nhược Kỳ vừa đi đến phòng Giáo vụ, vừa nhảy mũi. Nhắc tới cũng kỳ, mấy ngày nay luôn nhảy mũi, nhưng rõ ràng cô không có bị cảm nha, chẳng lẽ giống như người bạn thân Tiểu Ngôn nói, là có người yêu thầm cô. . . . . .
Phòng làm việc Giáo vụ rất rộng rãi, chiếm diện tích tương đương với một phòng học không sai biệt lắm, sạch sẽ, bố trí đâu vào đấy. Lâm Nhược Kỳ đi vào phòng làm việc, trực tiếp đi tới trước bàn làm việc của Ngô trưởng phòng.
"Ngô trưởng phòng, chào thầy!" Tiếng nói rõ to, mười phần phấn khích.
Chẳng qua, tiếng nói của cô quá lớn, ngồi trên ghế làm việc, Ngô trưởng phòng bị giật mình, bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ, trong nháy mắt, vẻ mặt liền lập tức trở nên nhăn nhó ha ha.
"Lâm Nhược Kỳ à, tại sao lại là cô?"
"Ngô trưởng phòng, thầy xem phiếu điểm này, rất quá đáng rồi ! Thầy cũng biết, mấy năm này, tôi vẫn cầm học bổng, đạt danh hiệu học sinh ưu tú, tại sao có thể thành tích thực tập không xứng đáng vậy"
Lâm Nhược Kỳ mở ra phiếu điểm thực tập trong tay run lên, đưa tới, cố ý ở trước mắt Ngô trưởng phòng bày ra vẻ mặt vô cùng oán giận, bất mãn của mình.
"Thành tích thực tập này của cô, không phải là tôi quyết định cho cô, là bên đơn vị thực tập, sau khi trao đổi quyết định kết quả".
"Tôi cảm thấy trong này nhất định có vấn đề, có thể làm phiền thầy giúp tôi xác minh một chút hay không . . . . . ."
"Bạn học Tiểu Lâm a, cái này cô phải tự mình đi đến bệnh viện thực tập xác minh mới đúng nha, công việc giáo vụ của chúng tôi, rất bận rộn, nếu mỗi sinh viên nào cũng giống như cô, vậy thì công việc của chúng tôi làm sao thực hiện được. . . . . ."
Lâm Nhược Kỳ nghe xong, hiển nhiên không hài lòng cách nói của anh ta: "Ngô trưởng phòng, cũng không thể nói như vậy. . . . . ."
Nghe vậy, Ngô trưởng phòng đen mặt, hiển nhiên bị thái độ không phân biệt được lớn nhỏ của cô chọc giận, vung tay lên.
"Lâm Nhược Kỳ, cô nói với tôi mà hoàn toàn không biết xấu hổ. Nghe nói, cô ghim vào của quý của người bệnh, có chuyện như vậy, đúng không?"
Lâm Nhược Kỳ sững sờ, sắc mặt lập tức từ trắng chuyển hồng, từ hồng chuyển qua xanh mét. . . . . .
Nhìn sắc mặt cô thay đổi liên tục, Ngô trưởng phòng biết mình nói đến trọng điểm, tiếp tục nói: "Cô nói cô đã làm trò trống gì, một ống tiêm nho nhỏ cũng có thể thất bại, còn nói mình thành tích ưu tú.