
gà tỏa ra ngọt ngào ngây ngất làm cho cô xấu hổ hai má ửng hồng, một lúc lâu chưa tan đi. . . . . .
Một màn trêu chọc như vậy, không khí trên bàn ăn liền thay đổi mập mờ.
Anh nhìn em, em nhìn anh, hai người nhìn nhau.
Ngay cả Đào Đào cũng cảm thấy không khí kỳ quái, nó tò mò nhìn Cơ Liệt Thần, lại tò mò nhìn Tiểu Đào, cuối cùng chau mày hỏi "Chú, dì, tại sao cháu cảm thấy hai người nhìn rất lạ?"
"Có sao?" Cơ Liệt Thần buồn cười hỏi ngược lại, bị tên nhóc thông minh làm cho tức cười.
Ngược lại, Tiểu Đào, vội vàng chối bỏ, "Không có!"
Ai ngờ, dB cao hơn gấp mấy lần bình thường, hơn đưa tới sự chú ý của Đào Đào. Nó nhìn chằm chằm gương mặt ửng đỏ của Tiểu Đào, lầm bầm hỏi, "Vậy sao? Đúng rồi, dì Tiểu Đào, tại sao cháu cảm giác mặt của dì nhìn hồng hồng, hôm nay dì trang điểm sao?"
Nghe vậy, khóe miệng cô không nhịn được giật giật, "Dì không có!"
"Dì Tiểu Đào, hôm nay dì thật sự rất kỳ lạ, tại sao lại nói không có?"
". . . . . ." Tiểu Đào đổ mồ hôi như thác, còn khóc không ra nước mắt a, không thể làm gì khác hơn là im lặng không nói, giả bộ câm.
Vội vàng ăn xong điểm tâm, Tiểu Đào vội vã đưa Đào Đào đến điểm đưa đón cố định đến nhà trẻ, sau đó lại quay trở lại nhà Thôn trưởng Lý. Vào cửa vừa nhìn, giận dễ sợ, người đàn ông cao lớn hết sức đại gia ngồi ở trên ghế dựa ngủ lại, mà thức ăn còn lại vẫn còn bày trên bàn, không ai dọn dẹp, đừng nói chi đến chuyện anh rửa sạch bát đũa.
Người đàn ông này sợ rằng ở nhà được người giúp việc phục vụ, thật coi mình là một người rất to lớn sao!
Vụt vụt vụt tiến lên, chỉ vào chóp mũi anh bắt đầu mắng mỏ, "Này! Bây giờ anh lập tức đứng lên cho tôi, bây giờ tôi chữa mắt cho anh, chữa hết anh lập tức đi ngay, có nghe không? !"
Thuận tiện, bất mãn đạp anh một cái.
Rốt cuộc, người đàn ông lười biếng mở ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, chỉ nói một chữ, "Tốt!" Vì vậy, chủ động đưa mặt của mình để cho cô kiểm tra.
Vừa mới kiểm tra liền phát hiện không được rồi, mắt của anh chẳng những bị nhiễm trùng mà còn có hiện tượng ung mủ, tình huống như thế nhất định là bởi vì tối qua anh ngâm nước biển, vi khuẩn trong nước biển và vi khuẩn quần áo thông qua hốc mắt bị thương xâm nhập đến viêm kết mạc.
Cô cau mày kiểm tra xong, cuối cùng nói với anh: "Xem ra, anh tạm thời không đi được."
"Thật? !" Giọng nói của người đàn ông không nén được mừng như điên, ngay sau đó ý thức được phản ứng của mình rất không bình thường, thoáng chốc đổi lại thành bộ dáng đáng thương, "Tôi sẽ không mù chứ?"
Mặc dù Tiểu Đào không hi vọng anh ở lại Thôn trang họ Lý quá lâu, anh thật sự là cục phiền toái lớn nhưng tình trạng mắt của anh thật sự rất không lạc quan, đuổi anh đi, không phải quá thích hợp.
Bĩu môi, cô giải thích, "Mù cũng không phải mù, chẳng qua trong khoảng thời gian này anh không nên dùng mắt quá nhiều, mặc dù bây giờ chỉ bị nhiễm trùng một con mắt, nhưng hai con mắt thông nhau, cho nên phải luôn chú ý không để cho một con khác mắt cũng bị lây. Đợi lát nữa tôi rửa sạch mủ trên mắt, sau đó sẽ lấy cho anh một chai thuốc nhỏ mắt taurine, anh nhớ cách 1-2 tiếng nhỏ một lần. Nhưng phải bảo vệ thật tốt, bốn năm ngày sau sẽ hết ngay."
Cơ Liệt Thần nheo con mắt bị thương, trong mắt tràn ngập vui thích.
Cô vợ nhỏ của anh thật sự không giống với trước kia, làm chuyện gì cũng không luống cuống tay chân nữa, không hề được cái này mất cái khác, hết lòng lại chu đáo. Hơn nữa, phụ nữ chăm chỉ luôn xinh đẹp nhất, anh cảm thấy mặc dù bây giờ mắt của mình không nhìn thấy, nhưng hiện tại cô đang làm việc nhất định vẻ mặt cô xinh đẹp nhất. . . . . .
"Tiểu Đào, em đối với anh thật tốt." Anh thõa mãn nói, giọng nói tràn đầy dịu dàng.
Trong lòng cứng lại, cô kinh ngạc nhìn anh, không biết nên nói gì.
Ở Thôn trang họ Lý mấy tháng, các thôn dân đều quen thuộc nói cô đối xử rất tốt với tất cả mọi người, nhưng chỉ khi anh nói ra những lời này mới làm cho lòng của cô cảm động khó hiểu. . . . . .
Cô mấp máy môi, rốt cuộc tò mò hỏi ra thắc mắc của mình, "Anh. . . . . . Làm gì? Tại sao tới Thôn trang họ Lý này?"
Anh nhìn cô, bờ môi lặng lẽ cong lên, nhếch ra một đường cong xinh đẹp như cô đã từng quen biết, "Đối với anh rất tò mò, đúng không?"
Anh từ từ đi gần đến bên cô, "Vậy thì suy nghĩ tốt thật, có lẽ sẽ nhớ tới. Ví dụ như: anh làm gì, thích cái gì, không thích cái gì, nhà của chúng ta, chuyện chúng ta đã từng làm qua, rất nhiều rất nhiều. . . . . . Nếu như cần, anh có thể giúp em cùng nhau nhớ lại."
Cô cau mày, phòng bị nói, "Anh giúp tôi? Giúp thế nào?"
Anh cười cười, khóe môi tà tà phát ra một nụ cười quỷ dị, thấy Tiểu Đào co người sợ hãi. Anh đứng lên, nhẹ nhàng nắm tay của cô, lúc cô còn kinh ngạc nhìn chằm chằm, đã ôm cô đặt ngồi ở trên bàn sau lưng, để cho cô có thể nhìn thẳng vào mình.
Anh đứng vào giữa hai chân của cô, nắm tay của cô, cánh môi tươi cười gần như áp sát cô, trong nháy mắt Tiểu Đào cảm giác mình ngay cả hít thở cũng quên mất.
Kinh ngạc nhìn, nghe anh nói, "Em yên tâm, anh sẽ không ép buộc em, khi nào em đồng ý anh sẽ giúp em, em cảm thấy tốt không?"
Tiểu Đào mở trừng hai mắt,