
. . . ." Giọng nói Tiểu Đào càng lúc càng hoảng hốt, cô nhìn sóng biển càng lúc càng cao.
Trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ hỏng bét: chẳng lẽ, Đào Đào . . . . . .
Tiểu Đào chăm chú nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy cách xa bên bờ biển hơn 10 mét, đợt sóng càng lên cao, bóng dáng nhỏ nhỏ càng rút sâu trong biển.
Cô lên tiếng kinh hô, "Thôn trưởng Lý, tôi đã nhìn thấy nó rồi, Đào Đào ở trong biển!"
"Cái gì! Đào Đào ở trong biển? !" Thôn trưởng Lý hoảng hốt, "Đào Đào! Đào Đào!"
Từ nhỏ Đào Đào sống ở gần bờ biển, phải biết bơi, nhưng tối nay thủy triều lên quá cao, mà vóc dáng của nó lại nhỏ như vậy, không cẩn thận rất có thể sẽ bị nước biển cuốn đi.
Điều quan trọng là hiện tại phải nhanh chóng cứu nó lên, nếu bị nước biển xô càng lúc càng xa, đến lúc đó Đào Đào sức cùng lực kiệt rồi, sớm muộn sẽ bị biển rộng nuốt mất. . . . . . Hậu quả kia thật sự không tưởng tượng nổi!
Hai người lớn dự liệu được kết quả đáng sợ, không khỏi hoảng hốt. Tiểu Đào không biết bơi mà Thôn trưởng Lý lại không nhìn thấy, chuyện duy nhất có thể làm chính là vội vàng chạy về thôn tìm thôn dân đến cứu người! Vấn đề là Đào Đào còn nhỏ như vậy, có thể kiên trì được bao lâu? !
Không có biện pháp, chỉ có thể nhanh chóng chạy về gọi thôn dân tới cứu người! Trong lòng Tiểu Đào quyết định chủ ý, xoay người, ngay cả giầy cũng không mang vào, nhanh chân chạy đi, có một bóng đen cao lớn còn nhanh hơn so với cô, chạy như bay qua trước người cô, tung người nhảy vào trong biển, giống như một con cá chuồn hụp lên hụp xuống hai ba lần bơi về hướng Đào Đào. . . . . .
Trong đêm tối không nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông lắm, Tiểu Đào há hốc mồm cứng lưỡi nhìn anh lấy tốc độ người thường khó có thể tưởng tượng, ra sức bơi về phía Đào Đào. Rất nhanh, người đàn ông đã bơi đến bên cạnh Đào Đào, nhưng rõ ràng Đào Đào đã không kiên trì được nữa, hai cánh tay giơ lên cũng mất đi hơi sức, cũng may lúc này được người đàn ông như con cá chuồn ôm lấy.
"Thật tốt quá! Thôn trưởng Lý, có người cứu Đào Đào!"
Tiểu Đào đỡ Thôn trưởng Lý, cùng nhau chạy tới, người đàn ông ôm Đào Đào bị rơi trong biển đã lên bờ. Cô vẫn không kịp nhìn khuôn mặt của người đàn ông, tất cả sức chú ý trên người Đào Đào đã cạn kiệt sức lực.
"Đào Đào! Này, Đào Đào! Cháu tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!" Cô vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Đào nhưng nó vẫn chưa tỉnh lại.
Ngón tay đưa đến phía dưới lỗ mũi Đào Đào dò xét hơi thở, phát hiện hơi thở của Đào Đào yếu ớt, người đàn ông đẩy bả vai cô một cái, nói: "Em tránh qua một bên! Để cho anh làm!"
Tiểu Đào rất mơ hồ, ngẩng đầu lên hết sức kinh ngạc nhìn thấy rõ gương mặt đẹp trai của người đàn ông, nhất thời ngây người như phỗng!
Tại sao lại là anh ? !
Người đàn ông cũng không nhìn cô một cái mà hết sức thành thạo chính xác bấm bấm huyệt nhân trung của Đào Đào, sau đó cúi đầu xuống thử dò xét hơi thở của nó, vỗ vỗ mặt của Đào Đào, phát hiện cậu nhóc vẫn không có phản ứng, anh bắt đầu làm hô hấp nhân tạo cho Đào Đào. . . . . .
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần. . . . . .
"Khụ khụ. . . . . ." Đào Đào nằm trên đất, không nhúc nhích giống như búp bê bằng sứ, lúc này cuối cùng đã thở được, ho khan và khạc ra một ngụm lớn nước biển, rốt cuộc tỉnh lại.
"Oa" một tiếng, Đào Đào ôm cha của mình khóc ra thành tiếng.
"Con trai! Con không có chuyện gì chứ? !" Rốt cuộc, Thôn trưởng Lý nghe con của mình tỉnh lại, biết nó được cứu, cảm giác hít thở không thông rốt cuộc buông lỏng, anh thở ra một hơi thật dài. Anh vỗ lưng con trai, mắng, "Con xem đi, bảo con không nên đi bờ biển, lần này bị uống nhiều nước rốt cuộc đã biết chưa? Như thế nào, không có chuyện gì chứ?"
Nghe con trai Đào Đào nói không có chuyện gì, lúc này anh mới quay đầu "Nhìn" về phía người cứu mạng, nói, "Vị tiên sinh này, cám ơn anh, thật sự rất cám ơn, cám ơn anh đã cứu con trai tôi."
Cơ Liệt Thần lau nước biển ướt sũng trên mặt, thở hổn hển nói: "Không sao, nên làm mà."
Sau đó, quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ ở bên cạnh vẫn ngẩn người nhìn anh, dường như cảm giác sự có mặt của anh làm cho Tiểu Đào bị sốc, cau mày nói: "Tiểu Đào, em đưa đứa bé này trở về trước đi, ngoài biển gió lớn, nó vừa bị rơi xuống nước, đừng để nó bị lạnh nữa."
"Ừm. . . . . . Tiểu Đào biết vị tiên sinh này?" Thôn trưởng Lý ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Đào ngốc trệ nửa giây, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, trả lời: "Ách. . . . . . Thôn trưởng, anh ấy chính là người đàn ông xế chiều hôm nay tới tìm tôi."
Thôn trưởng Lý hơi ngẩn ra, "Hoá ra là như vậy. Vậy. . . . . . Xin hỏi ân nhân họ gì, xưng hô như thế nào?"
"Tôi họ Cơ, Cơ Liệt Thần." Anh cười đáp.
Tiểu Đào rũ mắt nhìn quần áo trên người Cơ Liệt Thần, vẫn bộ quần áo lúc xế chiều hôm nay phát hiện anh vừa bẩn vừa cũ, bây giờ sau khi bị nước biển thấm ướt, xem ra càng thêm tơi tả.
Cô không nhịn được hỏi nói: "Quần áo anh cũng ướt rồi, có mang quần áo tắm rửa không?"
Trong một tích tắc này, người đàn ông khôn khéo cơ trí, bén nhạy ý thức được một cơ hội, lập tức quyết định thật nhanh.
Vì vậy, trên mặt bày ra một bộ dáng mệt mỏi tiêu điều, đán