
a bách bệnh" nhưng thuốc này không như cô tưởng tượng.
"Liệt Diễm" tự luyện chế không ít thuốc điều trị vết thương ngoài da, trong này có một loại thuốc "AP1", dùng để điều trị vết thương đao và vết phỏng đặc biệt hiệu quả. Vừa có thể nhanh chóng ngừng đau, còn có thể trợ giúp bộ phận da và cơ bắp nhanh chóng sinh trưởng, tóm lại thực sự cũng xem là phương thuốc tiên.
Nói đến cách điều chế thuốc này thật không dễ, nghe nói Cơ Lập Hàng là cha của Cơ lão đại, năm xưa học được từ "Quỷ y", mà vị quỷ y tiên sinh đã ẩn cư nhiều năm, muốn tìm đến ông ta để học chế biến thêm loại thuốc khác là không thể nào.
Sở dĩ không đem phương thuốc kỳ diệu này sản xuất một lượng lớn nguyên do cũng là vì nguyên vật liệu quá hiếm, mặt khác là bởi vì dùng loại thuốc này đối với da sẽ sinh ra tác dụng phụ. Dĩ nhiên những chuyện này Cơ Liệt Thần không nói cho Lâm Nhược Kỳ, một mình anh bận tâm là được, không muốn để cho cô gái nhỏ xưa nay tươi vui hoạt bát cũng lo lắng phiền não.
Lâm Nhược Kỳ thấy bộ dạng lưu manh của anh, không còn sức than thở, "Anh mới vừa đỡ hơn một chút, đừng da mặt dày như vậy có được không?"
Cau mày hơi động đậy một chút, Lâm Nhược Kỳ cố gắng thoát khỏi trên người hai tay đang sờ soạng dưới váy cô, dường như đối phương sợ cô chạy trốn càng ôm chặt hơn. . . . . .
"Bà xã, chẳng lẽ em một chút cũng không nhớ anh?"
Lâm Nhược Kỳ quệt quệt khóe môi, trái lương tâm nói: "Không nhớ! Dĩ nhiên không nhớ!"
Thấy thế, Cơ Liệt Thần cũng không tức giận, ngược lại cười cười cầm tay của cô nói: "Thật xin lỗi, để cho em lo lắng."
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy chóp mũi chua xót. . . . . .
Hít mũi một cái, tố cáo nói: "Gà 16! Anh có biết em rất lo lắng hay không, anh...anh, tại sao anh còn cười được? ! Một mình em trông coi căn nhà lớn như vậy, anh biết em rất sợ không? Nhưng anh không nói gì hết, nếu anh nói trước cho em biết anh đi làm cái gì, em có thể lo lắng như vậy sao? Em. . . . . ."
Cô đột nhiên nghẹn ngào.
Ách. . . . . . Lại nói, nếu anh thật sự nói cho cô biết mình đã đi làm gì, chỉ sợ cô sẽ càng lo lắng hơn? Nói như vậy, nếu thật sự không biết gì hết có lẽ sẽ tốt hơn?
Nghĩ như vậy, Lâm Nhược Kỳ đột nhiên hiểu nổi khổ tâm của Cơ Liệt Thần.
Thấy nét mặt cô trở nên nhu hòa rất nhiều, hơn nữa cái miệng nhỏ nhắn, trắng trẻo mũm mĩm mê người rất muốn hôn sâu, vì vậy anh muốn ngồi dậy, đáng tiếc vết thương vẫn rất đau đớn, mặc dù so với tối hôm qua đã khá hơn chút rồi nhưng anh vẫn không nhịn được, nhe răng nhếch miệng rên một tiếng, Lâm Nhược Kỳ giật mình phục hồi lại tinh thần.
"Anh đừng lộn xộn, hay là em đỡ anh ngồi dậy ăn một chút nha."
Cơ Liệt Thần thở ra một hơi, khẽ gật đầu.
Vì vậy, Lâm Nhược Kỳ cẩn thận đỡ anh dậy, kê một cái gối lớn mềm mại sau lưng anh, sửa sang lại quần áo cho anh, lúc này mới dịu dàng bưng chén cháo loãng đút cho anh ăn.
"Không nóng, anh ăn nhiều chút." Cô dịu dàng nói.
Lâm Nhược Kỳ dịu dàng như vậy, cho dù ở thời kỳ trăng mật lúc tình cảm tốt nhất Cơ Liệt Thần cũng chưa cảm nhận được, lời nói dịu dàng, cử chỉ thận trọng, dễ dàng xóa tan những ngày lo lắng trong anh.
Nhưng anh không nói gì, vừa thưởng thức cháo loãng cô đút vào trong miệng, vừa yên lặng ngưng mắt nhìn cô, giống như nhìn thế nào cũng nhìn không đủ. . . . . .
Thấy anh nhìn mình chằm chằm như vậy, dĩ nhiên trên mặt Lâm Nhược Kỳ đã đỏ lên.
"Anh đang nghĩ cái gì?" Giống như lơ đãng hỏi.
Thật ra, cô rất muốn châm chọc nói "Anh nhìn em chằm chằm làm gì"!
Đột nhiên phát hiện mặt của anh vô thức cách mình càng lúc càng gần, gần đến nổi có thể cảm nhận hơi thở nóng hổi của anh thổi lất phất ở bên cổ cô, còn có ánh mắt của anh thâm thúy như đầm, đôi con ngươi xinh đẹp nhấp nháy ánh sáng, ẩn chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Anh đột nhiên nâng lên bàn tay mềm mại của cô, khẽ hôn đầu ngón tay của cô, mỗi một ngón, sau đó muốn cắn nuốt từng ngón, giống như đó là món ăn ngon nhất. . . . . .
Nhẹ nhếch khóe miệng, dịu dàng nói, "Đương nhiên là đang suy nghĩ đến bà xã của anh."
Trở về bên cạnh cô, có thể chạm vào vành tai và tóc mai của cô, thật sự quá tốt, thật sự quá tốt. . . . . .
Bỗng nhiên, anh xâm nhập trên môi cô, muốn chứng minh lúc này cô thực sự tồn tại. Anh vẫn còn nhớ lúc sắp chết, trong nháy mắt, anh gần như tuyệt vọng bởi vì vừa nghĩ tới sẽ không còn gặp lại cô, cảm giác sợ hãi ấy chưa bao giờ có. . . . . .
Nếu như cố gắng mở đường sống trở về, có thể đổi lấy một lần dịu dàng của cô, rốt cuộc đáng giá!
Đôi tay Cơ Liệt Thần ôm lấy cô, đành chấp nhận.
Thở dài một tiếng nói, "Bà xã, làm thế nào? Anh cảm thấy càng lúc anh càng không thể rời bỏ em. . . . . ."
Cái gì? Lâm Nhược Kỳ có chút ngây ngô. Trong lòng khẽ run, không nhịn được áp sát vào lồng ngực ấm áp của anh.
Không thể rời bỏ em. . . . . .
Một câu nói cỡ nào tuyệt hảo, cỡ nào tự nhiên. . . . . .
Thật ra, mình cảm giác không phải thế?
Nhưng. . . . . . Anh nói như vậy là có ý gì? Anh muốn rời khỏi cô sao?
Cô mới không cần! Vậy không bằng anh trực tiếp ra đi, vĩnh viễn cũng không cần trở lại nữa! Ách. . . . . . Ông trời! Tha thứ cô không phả