
, cực kỳ tức giận kêu lên: "Anh buông em ra! Sắp siết chết em rồi! Có nghe thấy không? Buông em ra!"
Không ngờ, anh chợt bắt đầu ăn vạ, "Không buông! Trừ phi em đáp ứng anh không làm chuyện điên rồ, nếu không anh vẫn ôm em!"
"Anh!" Cô tức giận.
Tên khốn kiếp này! Anh nhìn thế nào cho rằng cô muốn làm chuyện ngốc hả? Cô sẽ không vì tên vô sỉ lường gạt như anh đi làm việc ngốc !
Thấy anh chặt chẽ không buông tay, không thể làm gì, Lâm Nhược Kỳ bắt đầu dùng chân đạp anh nhưng tư thế này giống như là quyết tâm muốn ăn vạ cô, căn bản cũng không nhúc nhích. . . . . .
"Cơ Liệt Thần, con mắt nào của anh nhìn thấy em muốn làm chuyện ngốc hả ? ! Rõ ràng là anh không đúng, tại sao em phải đi làm việc ngốc? ! Đã đủ ngốc nghếch rồi em không muốn vì anh lại đi làm chuyện ngốc nghếch! Nhanh buông ra, có nghe thấy không? ! Anh cho rằng làm như vậy em sẽ tha thứ sao? Em cho anh biết không có cửa đâu!"
Lâm Nhược Kỳ tùy tiện chửi mắng đánh đập, ngược lại làm trong lòng Cơ Liệt Thần thở phào nhẹ nhõm, trên mặt không nhịn được giãn ra.
Chỉ cần cô còn để ý đến anh, mặc kệ là đánh hay mắng cũng không tốt bằng để ý đến anh. . . . . .
"Vậy thì tốt, bây giờ anh buông em ra nhưng em phải bảo đảm không làm chuyện ngốc nghếch." Cuối cùng, khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, rất dịu dàng mà cô quen thuộc.
Thật ra Lâm Nhược Kỳ muốn biểu hiện rất cứng rắn nhưng nhìn đến nụ cười của anh thì không khỏi hoảng hốt.
Nghĩ lại, vừa tức mình hoảng hốt, trong lòng hạ quyết định, cô hung hăng nói: "Cơ Liệt Thần, em nói trước cho anh biết, em không làm chuyện ngốc nghếch nhưng không có nghĩa em sẽ tha thứ cho anh! Cho nên, mặc kệ về sau anh nói những gì, làm những gì, em xem như không nghe thấy, không nhìn thấy!"
Ai ngờ, anh giống như nghe được một chuyện cười lớn, nhếch miệng cười cười, "Được, không thành vấn đề. Chỉ cần em không làm chuyện điên rồ, như thế nào cũng được. Sau này, mọi việc đều do bà xã nói là được!"
Cô cứng họng. Người này lại vẫn trêu chọc cô!
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, thật muốn tát cho anh một bạt tai!
Đang lúc này điện thoại di động của anh vang lên, anh một tay ôm chặt hông của cô, một tay nghe điện thoại, cũng nhỏ giọng nói cho cô đừng phản kháng: "Đừng làm rộn, là dì. . . . . . Vâng, dì, vâng, chúng cháu cũng tốt, ở bên bờ biển xem mặt trời mọc đấy. . . . . . Không phải, tối hôm qua có chút hiểu lầm nhỏ chọc Nhược Kỳ tức giận, cho nên cháu mang cô ấy tới đây giải sầu. . . . . . Vâng, dì yên tâm, chúng cháu không có chuyện gì. . . . . . Vâng, vâng, là lỗi của cháu, cháu đã nói xin lỗi. . . . . ."
Lâm Nhược Kỳ không ngờ Cơ Liệt Thần đã nói toàn bộ cho dì nghe, trong lòng càng thêm tức giận. Người này, hoàn toàn như mèo khóc chuột giả từ bi gì đó!
Không chỗ nổi giận, một cùi chỏ thúc vào bên hông của anh.
"Ôi chao!" Anh lại kêu thành tiếng. . . . . .
Tên khốn kiếp này!
Lâm Nhược Kỳ hung hăng trợn mắt nhìn sang nhưng anh nhìn cô cười quỷ dị một tiếng, nói điện thoại tiếp: "Không có chuyện gì, dì, dì không cần lo lắng, mới vừa rồi là. . . . . . Nhược Kỳ trừng phạt cháu, vâng. Dì muốn nói chuyện với cô ấy? A, được. . . . . ."
Lâm Nhược Kỳ ngây dại. Dì muốn cô nghe điện thoại? Chuyện này. . . . . .
Phương hướng phát triển của câu chuyện càng lúc càng không giống dự đoán của cô. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
Không thể nghi ngờ, khi biết anh không có bệnh cô vui vẻ. Trừ vui vẻ, chính là cảm giác xấu hổ bị lừa gạt. Cho nên cảm thấy rất ủy khuất, bị lừa thảm như vậy, ngu đến cực độ, nói thế nào cô cũng phải chiến tranh lạnh với anh nửa tháng mới đúng.
Hơn nữa, theo cô tưởng tượng, tình tiết phải phát triển theo hướng nghiêm túc, tất cả tình tiết có thể xuất hiện phải là bi tình, nhưng trên thực tế không có một người nào cợt nhã giống như anh bây giờ!
Cô khóc đến đau lòng như vậy, anh nhìn không ra được sao? Rõ ràng trình diễn một bi kịch, lại bị anh biến thành một hài kịch. Đáng giận nhất là tất cả tức giận của cô lúc đánh trên người Cơ Liệt Thần, cũng giống như là nện trên một cục bông mềm mại vô lực, đều bị anh hấp thu, tình thế hoàn toàn mất khống chế a. . . . . .
Tại sao cô lại quên Cơ Liệt Thần căn bản là một tên ác ma vậy? ! Nhưng cô không có biện pháp ở trước mặt dì vạch trần bộ mặt của anh, bởi vì tối hôm qua cô còn đồng ý với dì, phải chăm sóc cho Cơ Liệt Thần ... Vân Vân. . . . . .
Thật là gậy ông đập lưng ông a. . . . . .
Cô vô lực nhìn điện thoại di động anh đưa tới trong tay, chỉ đành phải nhận, lặng lẽ nói: "Vâng, dì, cháu là Nhược Kỳ. . . . . ."
"Nhược Kỳ a, xảy ra chuyện gì sao? Tối hôm qua Tiểu Thần khi dễ cháu sao?"
". . . . . . Không có, không phải vậy."
"Vậy còn tức giận không? Vợ chồng son mới vừa kết hôn đều như vậy, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, ồn ào quậy một chút cũng sẽ qua. Vợ chồng nào không có lúc gây gổ, cuộc sống gia đình bình an sẽ trôi qua. Nhược Kỳ, cháu cảm thấy dì nói đúng không?"
". . . . . . Vâng, dì, dì nói rất đúng." Lâm Nhược Kỳ không nói nên lời.
"Vậy thì tốt, cháu hiểu được đạo