Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327561

Bình chọn: 7.00/10/756 lượt.

Nếu như phủ nhận, những cố gắng trước đó của thành viên tổ chức sẽ uổng phí, chuyện lấy được máy CD từ Lãnh thị rất có thể sẽ bại lộ; còn ngầm thừa nhận chuyện "Ung thư tinh hoàn", sẽ làm cô đau lòng, nếu sau này cô biết được sự thật, biết anh phản bội lòng tin của cô, rất có thể sẽ giống như Tuyết Phù nói, sẽ hận chết anh.

Nghĩ đến đây, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

"Nhược Kỳ, anh. . . . . ." Anh đột nhiên nghẹn lời.

Trong chớp mắt ấy, Cơ Liệt Thần cảm giác mình vô cùng đau xót, cũng mất đi hơi sức giải thích.

Tất cả không cần nhiều lời, kéo tay của cô ngồi vào chiếc Rolls-Royce phiên bản dài, lấy tốc vượt 130 km/h chạy như bay ở trên đường cái.

Chạy xe như bay trong dòng xe cộ trên mặt đường chật ních, Lâm Nhược Kỳ cũng không sợ hãi, nghiêng đầu nhìn về phía Cơ Liệt Thần.

Môi mỏng anh mím chặt, mày rậm nhíu chặt, ánh mắt lấp lánh, từ đầu đến cuối không mở miệng, mặc dù liều lĩnh lái xe chạy như bay nhưng trên mặt không một chút rối loạn. Lâm Nhược Kỳ cho rằng anh chắc chắn khó chịu chuyện trong phòng nhảy, muốn phát tiết một phen, cho nên cô cũng không mở miệng chỉ lẳng lặng nhìn anh lái xe.

Chính xác trong lòng Cơ Liệt Thần rất khó chịu. Chỉ là, "Khó chịu" này không phải "Khó chịu" kia . . . . . .

Khó chịu về thái độ Lâm Nhược Kỳ bất chấp tất cả tin tưởng anh nhưng mình không có cách nào nói rõ ràng sự thật cho cô biết, chỉ có thể lấy đại cục làm trọng, anh tự trách mình trong lúc vô tình phản bội lòng tin của cô. . . . . .

Rền . . . . . .

Nhấn ga, động cơ nổ vang, chiếc Rolls-Royce nhanh chóng vọt đi như bay!

Ước chừng nửa giờ sau, tốc độ chiếc xe Rolls-Royce phiên bản dài mới dần dần chậm lại, lái vào một con đường mòn trong rừng. Trong lòng Lâm Nhược Kỳ chợt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn ra được tâm trạng Cơ Liệt Thần đã khôi phục yên tĩnh.

Lâm Nhược Kỳ vừa nhìn một bên mặt xinh đẹp của Cơ Liệt Thần, ở trong đầu vừa tự hỏi.

Liếc mắt nhìn con đường ngoài cửa sổ, con đường này cô không quen, khẳng định không phải trở về Lư Đăng Bảo số một. Vậy anh muốn mang cô đi nơi nào?

Trong con ngươi anh lạnh lùng chớp động, cô không biết anh đang nghĩ cái gì, giờ phút này mình cũng không muốn suy đoán. Nếu anh muốn nói, tất nhiên sẽ nguyện ý nói với cô, nếu anh không muốn nói, hỏi chỉ vô ích còn tăng phiền não, chi bằng yên lặng ở bên anh là tốt rồi.

Vì vậy không nói câu nào, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. . . . . .

Cơ Liệt Thần xoay mặt, quay đầu lại nhìn Lâm Nhược Kỳ một cái, "Tại sao không hỏi anh đi nơi nào?"

Cô hiếm khi an tĩnh như thế, có thể nói cô an tĩnh gọi về lý trí của anh, nếu là lúc bình thường, cô gái nhỏ này đã sớm không nhịn được lên tiếng.

Lâm Nhược Kỳ trừng mắt nhìn, trả lời, ". . . . . . Vậy xin hỏi Cậu chủ Cơ, anh tính đi đâu vậy?"

Cơ Liệt Thần bị giọng điệu hết sức phối hợp của cô làm cho tức cười, phiền muộn trước đó giống như trong nháy mắt quét sạch.

Rốt cuộc cô là cô gái như thế nào?

Tại sao không sợ trời không sợ đất, đôi khi có thể biểu hiện kiên quyết như vậy?

Nhìn bề ngoài cô chỉ là cô gái nhỏ bình thường không thể bình thường hơn nữa, mặc dù có lúc ngây thơ nhưng sẽ không khuất phục, cũng không mềm yếu, bởi vì vẫn một mình kiên cường sống sót cho nên mới có một mặt như vậy sao?

Cơ Liệt Thần không cách nào nghĩ ra. . . . . .

Chỉ có một điều anh rất rõ ràng, đó chính là: anh không muốn mất đi cô, cho dù tạm thời nói dối nhưng anh không muốn vì vậy mà từ bỏ cô.

Xe bảy lần ngoặc, tám lần rẽ, chạy vào một vườn hoa nhỏ. Lâm Nhược Kỳ thấy rõ kiến trúc sau cái vườn hoa nhỏ này, hơi giật mình.

Không to lớn như Lư Đăng Bảo số một, cũng không phải do phong cách tòa nhà kiểu truyền thống Trung Quốc cổ xưa, đây là một tòa lầu nhỏ hai tầng phong cách vô cùng đậm chất dân dã. Tòa lầu nằm ở một bên vườn hoa, trong vườn hoa chim hót hoa thơm, bên kia lại có một dòng sông nhỏ lẳng lặng chảy xuôi, bên cạnh sông nhỏ trồng các loại cây cối cao thấp, phía sau sân còn lại là một nông trại không lớn không nhỏ, mơ hồ nghe có tiếng gà gáy. . . . . .

Chỉ nhìn một cái, Lâm Nhược Kỳ liền yêu thích nơi này.

Nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra lúc hoàng hôn nơi này thật đẹp. Khi mặt trời lặn xuống phía Tây thì tòa lầu nhỏ tắm ánh nắng chiều, tiếng nước chảy róc rách hòa lẫn tiếng côn trùng ca hát, êm tai dễ nghe, tiếng con ếch kêu to sâu lắng, tiếng gà nước gáy trầm bổng, gió thổi qua cây Bạch Dương, lá cây xào xạc. . . . . .

Thở dài một hơi, thật là đẹp!

"Nơi này là. . . . . ."

Cơ Liệt Thần cười cười, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, cũng không nói. Một mình rút chìa khóa xe, đi xuống xe trước. Lâm Nhược Kỳ nghĩ không ra anh đang làm gì, cũng đi theo anh xuống xe.

Có người từ trong tòa lầu nhỏ đi ra, Lâm Nhược Kỳ nghe có tiếng mở cửa, liền quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy rõ người tới, giật mình.

Cô không cách nào nhịn được há tròn miệng, ". . . . . . Tuyết Phù? !"

Nhất thời đã hiểu, nơi này là nhà của Tuyết Phù? Dì của Cơ Liệt Thần ở đây? !

Vô cùng chấn động, cô ngạc nhiên quay đầu nhìn Cơ Liệt Thần ở bên cạnh, anh nhàn nhạt cong cong khóe môi, "Em cũng đã nhìn ra, đây


Pair of Vintage Old School Fru