
trìu mến, êm ái trêu chọc, trêu chọc cho cô không nhịn được giãy dụa.
Ngón tay của cô bị anh đan vào mười ngón tay cài ở bên gối, cả thân thể khi anh hôn vào mềm nhũn hóa thành nước, thân thể trẻ trung vào thời khắc này toát ra dáng vẻ tuyệt mỹ. , . Trong lúc nỗ lực khống chế thở dốc, anh lại mút trên môi cô, không nhịn được cắn nhẹ, cạy hàm răng cô cùng với cô hôn dây dưa thật sâu.
Về phần Lâm Nhược Kỳ, ít nhiều vẫn có chút sợ hãi, lần đầu tiên của cô gái khó tránh khỏi ngượng ngùng.
Cô thật vất vả từ trong môi anh triền miên mút hôn, trộm được một chút thở dốc, có chút sợ sệt, lại có chút bàng hoàng nói, "Cơ. . . . . . em. . . . . ."
Ảo não ngẩng đầu, môi mỏng treo ở môi cô cách nhau một đường, anh nheo cặp mắt yêu mị, mê hoặc nói, "Gọi anh là Thần."
Một giây kế tiếp, không cho cô một chút thời gian thở dốc, cánh môi nóng bỏng lần nữa hôn lên cô, cũng đem một cái tay xoa nhẹ một bên người mềm mại của cô, giống như trừng phạt khẽ xoa chậm vân vê, làm cho toàn thân cô run rẩy.
"Đừng, đừng. . . . . ." Cô làm nũng đầu hàng, thật vất vả lại trộm một hơi thở dốc, hai cánh tay bị kẹp quá chặt, "Đừng như vậy, không thể có đứa bé. . . . . ."
Cô thật sự rất sợ hãi nha, nhất là bản thân đã một lần trải qua chuyện thiếu chút nữa bị cưỡng hiếp, đối với loại chuyện đó càng thêm cảm thấy sợ hãi.
Nghĩ đến đây, hai chân cũng không nhịn được kẹp chặt . . . . . .
"Không được!" Cơ Liệt Thần quả thật muốn điên rồiCô gái nhỏ chết bầm này muốn hành hạ anh tới khi nào, cố tình không thể dùng sức mạnh, là lần đầu tiên của cô, nếu lần đầu tiên tạo áp lực không tốt trong lòng cô, sau này “tình thú” của hai người bọn họ thật sự con mẹ nó, xong đời.
Anh đành phải nâng người dậy, rút hai chân mình ra, đầu lưỡi trơn trợt chậm rãi dời đến vành tai của cô, từ từ liếm láp, trêu chọc, nhẹ nhàng mút vào. . . . . .
"Nhược Kỳ, anh muốn em, hiện tại rất muốn. . . . . . anh sẽ từ từ, em buông lỏng một chút. . . . . . Chỉ cần em đừng căng thẳng, không đau như em nghĩ đâu. . . . ."
Anh thật sự cảm giác mình rất suy yếu, làm chuyện yêu mà con mẹ nó, nói nhảm nhiều như vậy. . . . . .
Nhưng bất đắc dĩ, lòng anh yêu thương cô gái nhỏ phía dưới thân, sợ mình thêm một phần sức lực sẽ làm đau cô.
Lần đầu tiên của bọn họ, nhất định phải tốt đẹp.
Hôm nay không khí vừa đúng thiên thời - địa lợi - nhân hòa, cho nên hai người bọn họ hưởng thụ cho tốt. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ biết tối nay mình chạy không khỏi rồi, huống chi cô cũng không có ý định chạy trốn tiếp nữa. Trong mắt của người đàn ông này cố gắng khống chế yên tĩnh, lạnh nhạt thế nhưng thân thể lại rõ ràng ồn ào náo động sôi sục khó có thể đè nén.
Vì vậy, gương mặt ửng hồng, khẽ gật đầu một cái, ngầm cho phép.
Ánh mắt Cơ Liệt Thần sáng lên, cúi người, dùng đầu lưỡi của mình từng chút liếm láp gương mặt của cô, cánh môi, gò má, sau đó lại hôn lên môi cô.
Trong nháy mắt, hơi thở ngọt ngào ở trong miệng Lâm Nhược Kỳ tùy ý trôi chảy, hơi thở đàn ông nồng nặc theo nụ hôn của anh chiếm lấy hơi thở của cô, tước đoạt một tia lý trí cuối cùng của cô, dần dần gây nghiện giống như hoa anh túc, xâm nhập tận xương cô, sau đó, lây lan, ăn mòn.
Hôn càng lúc càng kịch liệt, cho đến khi hai người cũng thở hồng hộc mới dừng lại.
Khi đôi môi được buông thả, vô cùng thiếu dưỡng khí Lâm Nhược Kỳ từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cảm giác không khí hít vào trong phổi dường như cũng nóng rực, trời đất quay cuồng, cái gì cũng mơ hồ, thở cũng xốc xếch nhưng mỗi một lần cũng đặc biệt rõ ràng, đặc biệt hừng hực.
Cơ Liệt Thần ngưng mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ bị anh hôn cho ngây ngốc, đột nhiên trong đầu nhớ tới một chuyện thật quan trọng.
Chợt tuôn ra một câu chửi bậy. Đáng chết, anh lại có thể quên một chuyện quan trọng như vậy, uổng phí anh sớm làm xong chuẩn bị. . . . . .
Vùi đầu, thấp giọng khàn khàn nói, "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên một chuyện quan trọng, anh có một thứ cho em."
Sau đó, buông tay giam cầm cô, từ trong túi quần lấy ra một hộp trang sức.
Phim truyền hình đã xem không ít, cảnh tượng như vậy thật sự rất dễ dàng làm cho người ta hiểu sai, chẳng lẽ anh muốn cho cô. . . . . . Chiếc nhẫn? Cô có chút lờ mờ phát hiện, theo bản năng vươn tay muốn nhận lấy nó.
Nhưng giống như bị trêu đùa, anh giơ cao tay tránh thoát, anh đem hộp trang sức giơ lên thật cao trên đỉnh đầu.
"Có phải nghĩ tới điều gì hay không?" Người này vẫn không quên trêu chọc cô, gương mặt tà mị và ranh mãnh.
Bị anh nhìn rõ suy nghĩ, cô ảo não, nghiêng đầu không nhìn anh cũng không nhìn cái đó hộp trang sức nữa.
Lúc này, ngoài cửa sổ trăng đã nhô lên cao, thỉnh thoảng bên tai chỉ có thể nghe được vài tiếng chim hót "Thì thầm".
Đêm đen dày đặc trên không trung, dệt thành một tấm lưới mềm mại, đem toàn bộ cảnh vật gắn vào bên trong. Mắt nhìn thấy đều là thứ gì đó gắn vào tấm lưới mềm mại này, mỗi một cảnh vật, cũng không thực tế giống ban ngày như vậy, màu sắc dường như mơ hồ hư ảo, nó cất giấu cẩn thận, bảo vệ bí mật của nó, khiến người ta có một loại cảm giác như mộng như ảo. . . . . .
Đêm hè xinh đẹp như vậy, hít hơi thở củ