XtGem Forum catalog
Long Vương

Long Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324874

Bình chọn: 10.00/10/487 lượt.

n liền khẩn cấp ôm lấy Đậu Khấu đã không còn tìm được lý do gì, đi tới trên giường tiến hành công cuộc “tàn sát bừa bãi”, lại giống như trước cường đại "thắt lưng" nàng, làm cho nàng liên tiếp xin khoan dung mỗi khi hắn cuồng dã chạy nước rút.

Từ đó, hắn trở thành bá đạo trong gian phòng của nàng.

Mà trước đó, hắn đã sớm bá đạo chiếm đoạt trái tim của nàng.

Từ lần Kiều Kiều xuất hiện, nàng mới chợt nhớ ra rằng hắn chẳng những là một con rồng hơn nữa còn là Long Vương. Hắn từng tự mình thống lĩnh vô số trận chiến, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi quân đoàn yêu ma, cho dù trải qua năm trăm năm, các yêu ma vẫn sùng kính hắn, kính sợ hắn.

Đậu Khấu nhắm mắt lại, nuốt xuống tiếng thở dài trong lòng.

Nàng coi trọng hắn như vậy, yêu hắn say đắm như vậy. Lúc Hồng Phi nói muốn hắn trở về Long cung hiệu triệu đại quân yêu ma, trong lòng của nàng tràn đầy lo lắng, cùng bất an không thôi.

Nhưng Lôi Đằng lại cự tuyệt.

Khi nàng nghe thấy hắn lựa chọn ở lại, trong lòng của nàng giống như có vô số đóa hoa cùng lúc nở bung ra, thậm chí mừng quá xông lên phía trước, không để ý đến Hồng Phi cùng Kiều Kiều và cả rồng cục cưng đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự, hôn hắn.

Nàng không hỏi nguyên nhân khiến hắn lưu lại.

Có lẽ, chú văn là một trong số đó. Nhưng trực giác cho nàng biết, trừ chú văn ra, có lẽ còn có một lý do nào đó khiến hắn nguyện ý lưu lại.

Đây là lý do gì?

Khi hắn hôn nàng, cùng nàng triền miên hàng đêm, nàng không hỏi.

Khi hắn cùng nàng ra ngoài làm ăn, gặp trời mưa to, hắn ôm nàng vào trong ngực che mưa chắn gió cho nàng, nàng không hỏi.

Khi hắn vì nàng, dù không cam tâm tình nguyện, đứng ở một bên nhìn nàng cùng bọn trẻ bên trong Vân gia phường chơi đùa, thậm chí lúc hắn cúi xuống ôm lấy hài tử vừa bò đến dưới chân hắn làm nũng, nàng cũng không hỏi.

Hắn đang từng chút, từng chút thay đổi, từ lạnh lùng, tàn khốc, dần trở nên mềm mại hơn, ôn nhu hơn. Những thay đổi này cho dù không hỏi, nàng đều cảm nhận được tất cả.

Thân thể trắng nõn mềm mại, ấp ủ bên trong lồng ngực Lôi Đằng.

"Chúng ta phải dậy rồi." Nàng nhỏ giọng nói.

Sắc trời ngoài cửa sổ đã gần sáng rõ, nàng bắt đầu nghe thấy tiếng mọi người đi lại và nói chuyện.

"Một lát nữa." Hắn bá đạo không những không buông tay, còn ôm nàng chặt hơn, bắp đùi ghì lấy nàng, đem nàng nhốt bên trong gông xiềng của một nụ hôn.

"Không được, chậm thêm chút nữa sẽ có người tới tìm ta." Mỗi một buổi sáng đều bắt đầu như vậy.

Lôi Đằng hừ một tiếng, ôm chặt nàng một lát, sau mới không cam lòng buông tay. Mặc dù, hắn muốn vuốt ve bầu ngực nhuyễn ngọc ôn hương, muốn cẩn thận ôn lại vị ngọt ngào của nàng. Nhưng nếu cưỡng cầu nàng sẽ khiến nàng lo lắng không yên, lúc nào cũng dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài mà sẽ không cách nào "chuyên tâm" vào “việc chính”.

Mà hắn lại luôn yêu cầu phải tuyệt đối "chất lượng", nên không thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ qua cho nàng. Vừa chớp chớp cặp mắt đen, vừa nhìn ngắm thân thể mềm mại của nàng, hắn âm thầm quyết định tối nay đối với nàng sẽ...

Thân hình cao lớn ngăm đen rời khỏi giường.

"Lôi Đằng!" Nàng ở phía sau gọi to, nắm lấy chăn ngồi dậy.

"Gì?" Hắn quay đầu lại.

"Quần áo của ta!" Mặt nàng đỏ bừng, chỉ những mảnh vải nằm tán loạn trên mặt đất, tất cả đều bị xé vụn đến nỗi khó có thể hình dung được trước đó đã từng là quần áo.

Ai, loài người!

Lôi Đằng nói thầm một câu, vươn tay vung lên một cái, những vụn vải nằm tán loạn kia trong nháy mắt đều bay lên, trôi nổi trong không trung. Một đạo kim quang chợt lóe lên trong lòng bàn tay hắn, xiêm y của nàng bị hắn xé rách đêm qua, tất cả lại trở nên hoàn hảo như lúc ban đầu.

"Cầm đi." Hắn đem xiêm y nhét vào trong chăn.

"Cám ơn." Nàng đỏ mặt cầm lấy, nhưng xiêm y rất ấm áp, khiến nàng khi chạm tay vào cảm thấy rất dễ chịu, thở dài khoan khoái.

Có chút kinh ngạc, nàng cúi đầu nhìn xuống.

"Tại sao lại ấm như vậy?" Nàng tò mò hỏi.

Hắn xoay đầu lại, gương mặt tuấn tú lộ vẻ không kiên nhẫn."Nàng có ý kiến gì không?"

Đậu Khấu vội vàng lắc đầu.

"Không có, không có!" Nàng cúi đầu dấu nụ cười trên khóe miệng, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào. Hắn không chỉ khôi phục nguyên trạng xiêm y của nàng, hắn thậm chí còn nghĩ đến không khí buổi sáng se se lạnh nên giúp nàng sười ấm quần áo.

Đây chính là hạnh phúc sao?

Nàng mặc xiêm y xong, cắn bờ môi hồng nhuận, ngẩng đầu nhìn Lôi Đằng khoác chiếc áo huyền bào (áo bào màu đen huyền) đang đứng dưới ánh mặt trời.

Hình ảnh này từ ngày này qua ngày khác đã dần trở nên quen thuộc với nàng, nhưng hôm nay, vào thời khắc này, thời gian dường như ngừng lại, tất cả mọi vật như đứng yên, chỉ có giây phút này phảng phất sẽ kéo dài đến vĩnh cửu.

Hạnh phúc dâng trào.

"Lôi Đằng" nàng nhẹ nhàng nói: "Cám ơn ngươi." Cám ơn hắn đã cho nàng cảm nhận được niềm vui, niềm hạnh phúc này.

Hắn quay lại, nhíu mày trừng mắt nhìn nàng.

"Nàng mới vừa cảm ơn ta rồi." Hắn cho là nàng vẫn nói đến chuyện sưởi ấm xiêm y.

Nàng cười ngọt ngào."Cảm ơn một lần nữa thì có quan hệ gì?"

Hắn hừ một tiếng, chẳng muốn mổ x