
ếng,
cư nhiên đều là trái cây hiếm lạ, đỏ lóng lánh, vàng trong suốt, tím u
tối, xanh ngọc bích, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, mùi thơm nức mũi lạ lùng, cầm lấy hết ngắm lại nhìn, luyến tiếc không nỡ cắn, lại cầm lên nhìn
nhìn, vẫn là không nỡ.
Người ôm chặt ta vào lòng, xoa xoa đầu, cổ vũ nói: “Nếm một quả thử xem. Đây là…trái cây nhà thúc thúc.”
Ta ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy hương thơm nức mũi, cực kỳ luyến tiếc nói: “Hay là giữ lại để ngửi? Lỡ như ăn hết…”
Người vội vàng tiếp lời: “Ăn hết lần sau thúc thúc lại mang đến túi khác cho con.”
Lúc này ta mới vui vui mừng mừng kiếm một trái màu đỏ cho vào trong miệng,
lại thấy người nhìn ta đầy mong chờ, cũng thấy bản thân không chút khách khí, quả thật có hơi vô lễ, trên mặt ửng đỏ, cũng tìm một trái màu xanh ngọc bích đưa đến bên miệng người, cười nói: “Thúc thúc cũng ăn.”
Trong khoảnh khắc, đôi mắt người như có hơi nước. Hốc mắt đỏ lên, mới đem
trái cây bỏ vào miệng. Ta chợt ngẩn ra, thầm than: vị thúc thúc này đối
tốt với ta có chút thái quá. Ăn uống dè xẻn thế này, nhìn thần sắc
người, nhất định là luyến tiếc không nỡ ăn, không chừng ngay đến mùi vị
trái cây thế nào cũng không biết. Ta mời người một trái đã cảm động đến
thế, nếu như đưa hết cho người về nhà từ từ ăn, chắc sẽ phát khóc luôn?
Tưởng tượng một đại hán oai vệ như người bật khóc, thật tình có chút khó coi, mà ta cũng thật luyến tiếc trái cây có mùi thơm nức mũi lạ lùng này,
thế là quyết tâm, cùng người có phước cùng hưởng, một quả lại một quả,
đêm trái cây giải quyết sạch sẽ.
Thời gian thấm thoắt, chớp mắt
ta cùng với vị thúc thúc oai hùng này quen biết đã mấy trăm năm. Có một
ngày nửa đêm thức dậy đi tiểu, ta từ trong điện lần mò đi ra, trên trời
sao giăng, chỉ thấy dì vội vội vàng vàng xẹt qua phía trên Phượng Tê
Cung. Khi đó ta đã được thúc thúc truyền dạy cho bản lĩnh đằng vân giá
vũ, trong lòng tò mò, điều khiển một đám mây nhỏ, theo đuôi dì từ xa xa .
Có lẽ do trăng sao thưa thớt, trong núi vạn vật đều đã đi ngủ, dì không
ngờ phía sau có người, điều khiển mây vội vàng lên đỉnh Phượng Dực Nhai. Trên núi ngô đồng um tùm rậm rạp, cả ngày ta đều chơi đùa ở trong đó,
liền bỏ lại đám mây chậm rãi đi lên đỉnh núi. Chờ ta đến gần đỉnh, núp ở bên dưới tàng ngô đồng vụng trộm nhìn xem, chỉ thấy sắc mặt dì xanh
mét, trường kiếm dựng thẳng, mũi kiếm hướng về phía trước, đúng là chỉa
về phía vị thúc thúc yêu thương ta.
Tim ta bất chợt thót lên,
không nghĩ đến hai người họ lại giương cung bạt kiếm, giống như kẻ thù
không đội trời chung. Nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút khổ sở, ta tự ngẫm mọi người ở núi Đan Huyệt đều không nhìn ra điểm đáng yêu của
ta, cuối cùng chẳng dễ dàng gì mới gặp được một thúc thúc hòa ái, khó
khăn lắm mới coi trọng ta, đúng là trời cao thương tình, thấy ta lẻ loi
cô độc, vì vậy gửi vị thúc thúc này đến trước mặt ta. Có đôi khi nửa đêm đang ngủ đều không nhịn được cười mà tỉnh lại, quả thực cảm thấy mình
giống như kẻ giàu có đang ôm bảo tàng quý giá trong lòng. Lại thấy sắc
mặt đám tiểu tiên đồng núi Đan Huyệt, trước giờ chưa từng khổ sở phẫn nộ đến thế.
Bảo kiếm của dì càng sắc lạnh hơn ánh sao, từng chữ
từng chữ lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, không cho ngươi bước vào núi Đan Huyệt một bước.”
Thúc thúc khoanh tay mà đứng, dựa vào một cây
ngô đồng, lúc đó nó vẫn là một cây non, dưới áp lực của thân thể to lớn
tráng kiện, cái cây nho nhỏ đáng thương không khỏi có chút run rẩy,
người lại không hề di chuyển, giọng điệu có phần vô lại: “Ngươi nói
không cho ta tới thì ta sẽ không thể tới sao?”
Dì trước giờ đoan
chính, hành sự đối xử với người khác đều có phép tắc chừng mực, lúc này
lại tức giận đến sắc mặt tái nhợt, nhưng dì cũng không mắng người, chỉ
là dựng thẳng mũi kiếm, nói: “Nghe nói trong tộc các hạ rất hiếu chiến,
chi bằng hôm này cùng ta giao đấu một trận, giải quyết hết ân oán trước
nay.”
Vị thúc thúc kia thờ ơ liếc mắt nhìn sang chỗ ta ẩn núp một cái, ta cúi thấp đầu, những tưởng bị người phát hiện hành tung, định kế đó lẳng lặng rút lui, không ngờ ánh mắt người lại hướng sang chỗ khác,
thản nhiên nói: “Hôm nay ta cũng không phải vì muốn đánh nhau mà đến,
ta chính là muốn một người.”
Dì giận dữ, quát: “Mơ tưởng! Ta có chết cũng không giao con bé cho ngươi.”
Ta rất ít khi nhìn thấy dì tức giận, lúc này trông thấy, trong lòng không
khỏi thở dài: ngay đến mỹ nhân lúc nổi giận, gương mặt cũng có vài phần
dữ tợn. Lại thầm nhủ với chính mình, bản thân vốn đã không đẹp, tương
lai nếu cũng nổi giận giống như dì, nhất định sẽ xấu thậm tệ.
Ngược lại, vị thúc thúc kia lại khí định thần nhàn, dưới ánh trăng còn tăng
thêm mấy phần nho nhã so với ngày thường, trước giờ ta lăn lộn trong
động mỹ nhân, những chuyện hái hoa bẻ cành cũng không nhớ nổi đã làm bao nhiêu lần, ngay đến tỷ muội Tri Canh Điểu1 song sinh xấu mồm xấu miệng ở phía trước núi, không biết đã bị ta đánh mấy lần, đem lông vũ màu cam
trên người bọn họ vặt xuống mấy túm. Nếu không phải lông vũ là thứ có
thể mọc lại, hai vị tỷ muội thân hình mảnh mai miệng