
: “Mẹ ngươi là kẻ
xấu xa hư hỏng!” Cho dù ta có nhanh chóng bịt chặt tai, cắn chặt môi đến bật máu, bọn chúng cũng không chịu thôi, cuối cùng là luôn luôn đánh
nhau để chấm dứt sự việc.
Ta kêu lên, nhắm mắt một hồi lâu cũng
không thấy người đó lên tiếng, thân mình lại bị cánh tay cường tráng ôm
chặt, không thể thoát ra, không khỏi mở mắt trái len lén nhìn, không rõ
vì sao, chỉ cảm thấy sắc mặt người này không hề có ý vui mừng, nhưng
cũng không có dấu hiệu tức giận, thậm chí ngay cả nét nghiêm túc trên
gương mặt cũng không bằng sắc mặt của dì lúc giáo huấn ta, không khỏi
đánh bạo mở hai mắt, hết nhìn lại nhìn trên mặt người đó.
Người
sờ sờ đầu ta, còn nghiêm túc nhìn ta, cuối cùng thở dài một tiếng: “Ta
biết mẹ cháu không phải nữ nhân xấu xa! Mẹ cháu là một người vô cùng vô
cùng tốt.”
Trong lòng ta dâng lên một niềm vui sướng khi có người đồng cảm, có thể sánh với cảm giác vui mừng khi bôn ba ngàn dặm đường,
bỗng nhiên gặp được dòng suối ngọt, chỉ hận không thể nhảy vào giữa
suối, đem toàn thân đều tắm ướt đẫm, lập tức nhào vào lòng người ấy, ôm
chặt cổ người, không ngớt vui mừng mà bật cười khanh khách, người cũng
tùy ý để cho ta ôm chặt cười đến điên cuồng một lúc, mới kéo ta từ trong lòng người ra, nhìn xuống không khỏi giật mình: “Nha đầu ngốc, cháu
khóc cái gì?”
Ta rút tay lau lau nước mắt, luyến tiếc nhìn lồng
ngực to lớn ấm áp của người một cái, có chút ngượng ngùng nói: “Bọn
chúng cũng không tin mẹ cháu không phải là người xấu.”
Đôi mi dài nhíu chặt, ôn nhu dỗ dành nói: “Bọn chúng…là ai?”
Sờ soạng trong người một lúc lâu, cuối cùng lấy ra mấy khối đường, nhét
vào trong tay ta. Ta nhận lấy, xé mở lớp giấy dầu bên ngoài, cho một
viên vào miệng, còn lại toàn bộ cất vào trong túi, lại sợ lúc quay về
đụng phải đám tiểu tiên đồng, rồi lại đánh nhau với chúng, làm hỏng mấy
viên đường này, cực kỳ lo lắng hết sờ lại sờ.
Người thấy động tác của ta như vậy, kéo tay ta ngồi lên trên một tảng đá trong rừng, lại
kéo ta vào trong lòng, ta tựa vào lồng ngực rộng lớn ấm ấp đó, trong
miệng ngậm viên đường ngọt ngọt, cuối cùng tin tưởng người này, cảm thấy yên lòng, đem bốn đứa nhỏ hư hỏng nhà Đại tổng quản Thương Lộ lên án
mạnh mẽ.
Người vừa nhíu mày nghe ta nói, vừa yêu thương sờ sờ đầu ta. Ta hít hít mũi, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, cực kỳ khó chịu,
cố gắng khắc chế bản thân đừng bật khóc. Sợ mình khóc thành tiếng, người cũng sẽ ghét bỏ mà đẩy ta ra, xô ta ra khỏi trong lồng ngực ấm áp này.
Mặc dù dì đem ta về, nuôi dưỡng ở núi Đan Huyệt, nhưng trước kia ngoại
trừ gọi ta ra răn dạy một hồi, chưa bao giờ yêu thương ôm ta vào lòng,
hay là xoa xoa đầu ta.
Hôm ấy sắc trời dần tối, ta lại không muốn rời khỏi lồng ngực người, được người đằng vân đưa đến đỉnh Phượng Dực
Nhai, bịn rịn một hồi mới lưu luyến theo đường cũ mà về.
Qua hai
ngày, nghe nói bốn thằng nhóc nhà Thương Lộ Đại tổng quản đùa nghịch bên bờ suối, không cẩn thận ngã xuống nước gãy xương, ta âm thầm suy đoán,
chẳng lẽ người động chân động tay?
Ta trốn tiên nga trong cung
cùng với dì, lại lén lút chạy vào trong cánh rừng đối diện đỉnh Phượng
Dực Nhai, nhìn thấy người đang dựa vào tảng đá xanh nhắm mắt nghỉ ngơi,
lúc ấy, giống như chim về rừng, lao vào trong lòng người, cực kỳ thích
thú cười nói: “Thúc thúc, con biết chính là người!”
Người mở to
đôi mắt sáng ngời, tràn đầy ý cười đem ta ôm vào trong lòng, tìm một vị
trí thoải mái ngồi xuống, điểm nhẹ chóp mũi ta: “Con biết cái gì?”
Ta cười khanh khách: “Bốn con diệc đó khẳng định là thúc thúc động tay động chân.”
Vẻ mặt người cứng đờ, một lúc sau mới nói: “Con gọi ta là gì?”
Lần trước ta đã trộm nhìn lông mi dài của người hết nửa ngày, chỉ cảm thấy
sao lại có người có lông mi dài rậm đến thế, lại thấy người ngày thường
oai phong uy vũ, lòng sớm đã có ý thân cận gần gũi, lúc này ở trong lòng người, tính khí to gan lớn mật ngày xưa lại nổi lên, sờ sờ hàng mi dài
của người, tấm tắc khen: : “Lông mi thật đẹp! Thúc thúc, người lo lắng
bận tâm cho con như vậy, con đương nhiên phải lễ phép. Không thể so sánh người với đám người ở núi Đan Huyệt, bọn họ không đáng để con tôn
trọng.”
Thần sắc trên mặt người trở lại bình thường, cực kỳ thận trọng nói: “Con sống ở núi Đan Huyệt không vui vẻ?”
Ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi, vui vẻ nói: “Kỳ thực núi Đan Huyệt cũng
không hẳn là không tốt, con không có cha mẹ thay con làm chủ, bị bắt nạt đôi chút là chuyện đương nhiên. Nhưng ngày thường không có người bên
cạnh quản thúc, so với đám chim diệc kia tự do hơn rất nhiều. Cùng lắm
là gây ra tai họa, bị dì quở trách một chút là xong.”
So sánh
việc bị trách mắng đôi chút cùng với tự do, đương nhiên đấy chỉ là chút
vặt vãnh không đáng kể. Trong núi có rất nhiều tiểu tiên đồng bị cha mẹ
quản đầu quản chân, nhiều điều bất tiện, ở trước mặt cha mẹ, tất cả bọn
chúng đều sợ hãi rụt rè, nào được như ta vui sướng không sợ trời không
sợ đất?
Người thấy ta cười đến là vui vẻ, lần này từ trong ngực
lấy ra một bao thức ăn lớn, ta mở ra xem, không khỏi hoan hô một ti