
hận của nó. Chuyện tình cảm
của con cái bác không can thiệp nhiều vì có đôi khi muốn can thiệp cũng không
được, nhất là một đứa luôn nhất quyết làm theo ý mình như thằng Sơn.”
Ngừng một lát, ông chậm rãi nói tiếp:
“ Thế hệ của bác và các cháu quá xa nên đôi khi, chuyện tình
cảm của giới trẻ bây giờ bác cũng không thể hiểu hết được. Nếu hai đứa thương
nhau thì phải xác định rõ, trong tình yêu hạnh phúc có được chẳng bao nhiêu bởi
bản chất tình yêu thời đại nào cũng như nhau cả thôi, phần nhiều phải là sự trả
giá. Khi về bác sẽ dặn Sơn gọi cho cháu sau. Hiện giờ gia đình đang có chút việc
riêng nên cháu hãy hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của nó hiện tại. Việc trước
mắt bây giờ cháu phải học và thi cho tốt.”
Nói rồi ông đứng dậy, Minh vẫn chưa hiểu hết được ý tứ sâu
xa của lời ông nói. Cô chỉ biết đứng dậy theo ông. Vẫn giọng nói ấm áp, ông cười
hiền:
“ Bác phải đi rồi. Mong sớm gặp lại cháu ở Hà Nội.”
Cô cúi đầu chào rồi tiễn chân ông ra xe. Chiếc xe xa dần, Ngọc
Minh không hiểu sao trong lòng mình bỗng trở nên trống rỗng.
Ngồi bó chân trên
sofa, những ngón tay cô trượt nhanh trên màn hình điện thoại tìm số của anh. Tiếp
tục gọi nhưng lần này máy báo đã tắt và chuyển sang tin nhắn thoại. Có cần nhắn
gì nữa không? Nhớ lại những gì ba anh nói cô cắn chặt môi, đôi mắt ướt nhoè và
thì thầm lại từng câu chữ: “ Trong tình yêu hạnh phúc có được chẳng bao nhiêu.
Tình yêu phần nhiều phải là sự trả giá.” Mệnh đề không lâu sau đã được thiết lập
và dần được cô khẳng định lại trong lòng. Anh đang chạy trốn cô. Anh chạy trốn
điều gì? Vì sao ba anh lại nói “khi về bác sẽ dặn nó gọi cho cháu sau?”.
Mọi thứ nơi đây, căn nhà và những tháng ngày có cô chẳng lẽ
không mang một ý nghĩa nào với anh hay sao?
Lẽ nào một cuộc gọi, một câu nói cũng là khó khăn? Là ai đó đã từng nói
với những người yêu nhau khoảng cách luôn mang lại nhiều ý nghĩa? Nơi đây, cô
đang nhớ và trao gửi yêu thương cho anh còn anh nơi đó thì sao? Lẽ nào, anh vẫn
chưa thoát ra khỏi nỗi đau và chưa một lúc nào nguôi ngoai với cái chết của người
yêu cũ?
Bóng tối xộc vào không gian tĩnh lặng. Ngọc Minh không thiết
tha với bất kỳ việc gì lúc này, cô cứ ngồi đó rồi rượt đuổi theo những suy nghĩ
trong đầu. Con người không nhất định là phải thay đổi cái gì nhưng nhất định là
phải tìm thấy chính mình. Muốn tìm thấy chính mình kỳ thật rất dễ dàng. Đôi
lúc, chỉ cần có một chút quyết tâm và dũng cảm, thế là đủ rồi....Và cô đã dũng
cảm để tìm ra anh. Anh đã đến và gieo vào lòng cô cái ấp áp, sự bình yên trong
tâm hồn, khơi dậy trong cô sức mạnh, sự bản lĩnh và tin yêu vào cuộc đời này biết
bao nhiêu. Có lẽ vì thế mà mỗi ngày qua đi cô lại thấy yêu thương anh thêm một
chút, tình yêu cô dành cho anh lại nồng nàn sâu đậm thêm một chút. Trong mỗi
giây mỗi phút, trong từng khoảnh khắc, anh ở ngay cạnh cô, trong tâm trí cô,
nơi trái tim cô, trong tất cả những gì hiện diện trước mặt cô, sau lưng cô,
trong hơi thở cô, trong từng giấc ngủ…dịu dàng ấp áp và ám ảnh. Ước gì thời
gian ngừng trôi để mọi cảm xúc trong cô
được lắng đọng, để mọi thứ đừng thay đổi, để người đến và đừng bao giờ rời xa
cô cả…
Hạnh phúc là một cái gì đó dễ tìm nhưng khó giữ. Đôi khi, chỉ
một cái lỡ tay cũng có thể làm mọi thứ vỡ tan như bong bóng xà phòng. Nhưng
cũng có khi nó còn chưa kịp định hình đã vội tan biến như cõi hư vô khiến lòng
ta cứ mãi ngác ngơ, tiếc nuối…Và Sơn, có thể là hạnh phúc của cô nhưng khó với,
dù chỉ là một cái chạm tay rất khẽ. Vì anh xa quá! Xa đến nỗi một câu “ anh rất
nhớ em” mà anh từng nói lúc này cũng không thể xích gần khoảng cách, càng không
thể nào làm xoa dịu những nỗi đau. Vì tình mong manh quá! Mong manh như giữa
hai khoảng trời ảo thực nên chẳng thể nào cảm nhận được những khát khao. Nước mắt
lăn dài trên má, thoát ra đi thôi, khi sự thực là lúc này đây, cô hiểu rằng:
Anh đã bỏ rơi cô ngay giữa căn nhà yên ấm...
Cuộc sống như chuyến tàu Ngọc Minh không thể khống chế, chở
thẳng cô về phía trước. Ngày tháng qua đi, sân ga vẫn xa vời như đường chân trời,
phiêu đãng đủ, cô đơn đủ, chàng trai trong trái tim cô hoá ra chẳng thể trở
thành bến đỗ cuối cùng. Cả một đêm dài vùi mình trong nước mắt, Ngọc Minh tỉnh
dậy và cô hiểu mình không còn thuộc về nơi này. Cười chua xót, Minh cầm điện
thoại và gọi cho Linh.
“ Minh à. Chị nghe em!”
Giọng nói Ngọc Minh nghẹt lại, có chút khàn khàn cô nói:
“ Chị Linh à. Chị quen biết nhiều, chị có thể tìm nhà giúp
em được không?”
“ Minh. Em ốm đấy à?
Sao thế?”
“ Em không sao. Chị
giúp em với, em chẳng biết nhờ ai cả...”
“ Được rồi. Để chị
xem.”
Thở dài, Linh tắt máy. Vương Duy quay sang quan sát Linh rồi
cất tiếng hỏi:
“ Có chuyện gì vậy em?”
“ Em Minh, em ấy nhờ
em tìm nhà hộ.Nghe giọng em ấy lạ lắm anh ạ. Hình như có chuyện gì thì phải!”
Duy buông chiếc Mac đang sáng đèn xuống, chống tay suy nghĩ
anh đáp lời cô:
“ Em gọi cho em ấy hỏi xem đang ở đâu. Có cần chuyển ngay
không để ăn sáng xong mình qua giúp. Lúc mới sang, ba có nhờ bên Sứ Quán xin
cho anh một phò