Teya Salat
Lời Cầu Hôn Thứ Hai

Lời Cầu Hôn Thứ Hai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322015

Bình chọn: 9.00/10/201 lượt.

n.

Có lẽ, là bọn anh sai lầm rồi.

Có lẽ tình yêu, chung quy không đấu lại hiện thực, chỉ có thể đổ thừa bọn họ năm đó tuổi còn rất trẻ, bị tình yêu làm cho mờ mắt. . . . . .

“Đang suy nghĩ gì thế?” Lưu Hiểu Tuyên nũng nịu hỏi, đưa một ly sâm banh cho anh.”Làm chi một người đứng ở chỗ này ngẩn người?”

Viên Thiếu Tề không trả lời, nhận ly sâm banh, nâng chén cụng nhẹ vào chén rượu của cô, lặng lẽ uống.

“Thật ra anh khiêu vũ cũng không tồi nha, anh nói chưa bao giờ cùng

người khác khiêu vũ, em còn tưởng rằng anh thật sự hoàn toàn không biết

nhảy. . . . . .” Lưu Hiểu Tuyên ngẩng khuôn mặt đỏ bừng, chăm chú nhìn

anh, đôi mắt rõ ràng biểu lộ sự yêu mến.

Viên Thiếu Tề đạm mạc đón nhận ánh mắt của cô cô, bình tĩnh không

động. Không phải anh không cảm thấy sự yêu thích của vị nữ thiên kim dịu dàng đáng yêu này đối với mình, nhưng từ trước đây thật lâu, anh đã

phát hiện mình không còn có thể yêu sâu đậm một người giống như hồi còn

trẻ được nữa, tim của anh đã héo rũ, một chút sức sống cũng không có.

“Anh phải đi.” Anh đưa chén rượu không giao cho một người hầu của Lưu gia.”Sáng mai còn có cuộc họp.”

“Đúng vậy. Đã muộn rồi.” Lưu Hiểu Tuyên luyến tiếc liếc đồng hồ, đã

quá nửa đêm, mặc dù đối với cô mà nói đây mới đúng là thời điểm vui chơi đích thực, nhưng cô rất rõ ràng, anh là một người đàn ông có quy luật

cuộc sống nghiêm cẩn (chặt chẽ cẩn thận), luôn không thích mấy

việc xã giao vô vị, anh tham dự sinh nhật của cô là đã nể mặt cô rồi.

“Được rồi, anh về sớm một chút, nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Được.” Anh gật đầu, đang muốn xoay người, cô bỗng nhiên giương giọng gọi anh.

“Khuy tay áo của anh.” Cô tới gần, thay anh điều chỉnh khuy tay áo

bằng thạch anh đen bị lệch, hình ảnh hai người thân mật hoàn toàn rơi

vào mắt Uông Ngữ Đạt.

Khi nào thì anh bắt đầu hiểu được sự khác biệt của khuy tay áo? Còn

nhớ trước kia cô mua cho anh thì bị anh dùng lời lẽ nghiêm khắc cự

tuyệt, nói mình không cần thứ đồ trang trí phiền toái đó.

Anh thật sự đã thay đổi.

Uông Ngữ Đạt đứng lặng trong góc, xuất thần quan sát người chồng cũ.

Anh hiện tại, không còn là chàng trai hấp tấp đầy sức sống năm đó nữa,

anh bây giờ đầy hiểu biết, ăn mặc có phẩm vị, toàn thân trên dưới lộ ra

vẻ anh tuấn lạnh lùng, nhã nhặn nhưng cứng rắn.

Chỉ liếc mắt một cái, cô đã biết anh không còn giống như ngày xưa, đã là một người đàn ông chín chắn thành đạt, hơn nữa còn là một cái máy

mười phần phát ra sức hấp dẫn.

Cô dám khẳng định, tiệc rượu đêm nay những người con gái duyên dáng

xinh đẹp lại có tiếng hơn một nửa đều chú ý tới anh, âm thầm để ý, nếu

không phải ngại anh là bạn trai của nữ chủ nhân bữa tiệc thì chỉ sợ sớm

đã vây xung quanh anh.

Trước kia, cô luôn khoe khoang chỉ mình mới có thể có con mắt tinh

tường nhìn ra anh hùng, nay, vị anh hùng đó đã lập nhiều công danh vĩ

đại, vang danh xa gần.

Anh không còn là người đàn ông của cô nữa, từ rất lâu trước kia, cũng đã không phải . . . . . .

Vết thương ở ngón tay bỗng dưng co rút đau đớn, cô chậm rãi cởi băng dán ra, ngậm đầu ngón tay sưng đỏ vào miệng.

Rất đau, đau đến mức dường như ngay cả trái tim cũng bị bóp nghẹt, ngực ứ đọng.

Cô thu hồi ánh mắt lưu luyến, nhặt ví da lên, đi vào cửa khu nhà cao cấp, bên ngoài mưa bụi vẫn rả rích, không khí thấm lạnh.

“Tiểu thư, cô có lái xe không?” Người gác cổng ân cần tiến đến hỏi thăm.

Cô lắc đầu.”Tôi nghĩ. . . . . . Hẳn là phải có xe bus chứ?”

“Cô muốn đi xe bus?” Người gác cổng sửng sốt.”Nhưng đã qua chuyến cuối cùng rồi.”

“Như vậy à.” Quả thế.”Tôi tự gọi xe được rồi.”

“Tôi gọi giúp cô.” Người gác cổng cầm lấy di động, thân mật đề

nghị.”Tiểu thư có muốn vào trong phòng chờ không? Chờ xe đến tôi lại báo cho cô.”

“Không cần.” Cô không muốn ở trong phòng nhìn anh thân thiết cùng cô gái khác.”Tôi ở bên ngoài chờ là tốt rồi.”

“Vậy được rồi.” Người gác cổng gọi điện thoại kêu xe.

Cô lẳng lặng đứng yên chờ, chỉ chốc lát sau, một thân ảnh cao lớn vô thanh vô tức tới bên cạnh cô.

“Không có người tới đón sao?”

Thần kinh cô bị kéo căng, nín thở ngước mắt lên, nhìn về phía khuôn mặt vô cảm của chồng cũ.”Em gọi tắc xi.”

Anh nhướng mày.”Trước kia không phải em từng nói, quá mười giờ tối,

người nhà em sẽ không cho em một mình đi tắc xi sao? Vì sao không gọi

lái xe tới đón?”

Cần anh quan tâm sao?

Cô không vui liếc anh một cái.”Em cũng đã ba mươi, một mình ngồi xe về nhà cũng không sao.”

Viên Thiếu Tề nhếch môi, từ chối cho ý kiến. Người gác cổng thay anh

lái xe qua, anh liếc mắt về phía vợ cũ, thấy hai tay cô lập cập trong

chiếc áo khoác mỏng manh, có vẻ như rất lạnh, một cảm giác xúc động

không biết ở đâu ra nổi lên, không khỏi cất tiếng ồm ồm.

“Ngồi xe của tôi đi!”

“Cái gì?” Cô sửng sốt.

“Tôi đưa em về.” Anh không thanh minh mà chỉ ra mệnh lệnh.”Lên xe!”

Cửa xe đóng kín cũng giam lại hai con tim đang xúc động khôn ngừng.

Uông Ngữ Đạt nhìn thẳng cửa kính xe phía trước, nhìn cần gạt nước

theo quán tính lắc lư phải trái, ánh sáng từ đèn xe mờ mờ uốn lượn theo

con đường, tiếng mưa lộp bộp vang lên bên tai.

Cô nhìn, nghe,