XtGem Forum catalog
Lời Cầu Hôn Thứ Hai

Lời Cầu Hôn Thứ Hai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321972

Bình chọn: 9.00/10/197 lượt.

ng, tạo tiếng vang to trên nền đá hoa cương, vỡ thành mấy mảnh.

Âm thanh giòn vang tạo nên một hồi xôn xao, vài tân khách nghe thấy xoay đầu lại, phóng ra tầm mắt tò mò.

Viên Thiếu Tề không hề phát giác ra chuyện gì, đôi mắt sâu xa chỉ

nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng trước mặt, chỉ thấy mặt cô tái nhợt. Cô cũng rung động giống anh sao? Xem ra không giống dối trá, cô

tựa hồ cũng hơi rung động?

“Uông Ngữ Đạt ——” Anh gằn từng tiếng.

Sao lại là anh? Tại sao có thể là anh?

Uông Ngữ Đạt kinh hãi đông cứng tại chỗ, trái tim hoảng hốt nhảy nhót ầm ầm, trong óc rối như tơ vò.

Cô đã nghĩ, cô sẽ không bao giờ còn gặp được anh, những năm gần đây,

anh vẫn ở nước ngoài phát triển sự nghiệp, cô không ngờ tới anh lại quay về Đài Loan.

Nên làm gì bây giờ?

Đã từng tưởng tượng trong đầu vô số lần tình cảnh gặp lại chồng cũ,

nhưng tới thời khắc mấu chốt, cô lại giật mình nhận ra mình không biết

lấy gì mà chống đỡ.

Cô không biết nên nói gì, cánh môi run run không nhả ra nổi một chữ.

Cô ngồi xổm người xuống, thu dọn mảnh vỡ để che dấu sự hốt hoảng, tim cô thật sự rất loạn, nhất thời bất cẩn, nhặt mảnh sứ vỡ vụn lên bị quẹt làm tổn thương đầu ngón tay.

Bị đau, cô vội vàng rụt tay lại, thấy một giọt máu tươi chậm rãi chảy ra.

Một tiếng hừ thật mạnh như sấm sét, bổ về phía bên tai.

Cô chấn động, giương mắt nhìn lên Viên Thiếu Tề, anh trầm mặc, khóe

miệng khinh thường, ánh mắt lóe ra, rõ ràng là đang xem kịch vui.

Một nỗi chua xót thoáng chốc nghẹn ở trong lòng, cô cố nén, cúi đầu tiếp tục tìm kiếm.

Cảm xúc quá kích động, đầu ngón tay vẫn đau, nhặt mãi vẫn không xong.

Một bàn tay to hữu lực đưa xuống, vững vàng bắt lấy cổ tay cô, cô giật mình lo sợ không yên.

Là Viên Thiếu Tề, anh không để cô lộn xộn, thay cô nhặt lên từng mảnh vỡ.

Anh quan tâm cô sao? Sợ cô bị thương?

Cô hoảng hốt nhìn anh, có ý từ vẻ mặt anh rút ra một tia manh mối,

nhưng sắc mặt anh nghiêm nghị, nhìn không ra chút tình cảm gì.

Là cô tự mình đa tình sao? Cô thu hồi tầm mắt, chua xót nghĩ. Làm sao anh có thể còn quan tâm đến cô? Chỉ là vì phong độ thân sĩ nên mới ra

tay giúp đỡ mà thôi. . . . . .

“Tiên sinh, không cần.” Một người nữ giúp việc vội vàng chạy tới.”Nơi này để tôi dọn dẹp là được rồi.”

“Thiếu Tề, sao thế?” Lưu Hiểu Tuyên cũng phát hiện ra sự khác thường, chạy lại coi, thấy Viên Thiếu Tề cầm tay Uông Ngữ Đạt, đôi mi thanh tú

nhăn lại, trong lời nói dần nhuốm màu đố kị.”Cô là ai? Tôi không nhớ có

mời cô.”

“Tôi là. . . . . . Tôi họ Uông.” Uông Ngữ Đạt vội vàng giãy khỏi tay

chồng cũ, hơi lúng túng đứng dậy.”Đêm nay tôi phụ trách chơi đàn.”

“Người chơi đàn ? Vậy còn ở đây làm chi?” Biết cô là người mình dùng

tiền mời đến, Lưu Hiểu Tuyên nói chuyện lại càng không khách khí, bày ra bộ dạng chủ nhân. “Chúng tôi mời cô đến chơi đàn, không phải mời cô đến ăn cơm.”

“Xin lỗi, tôi. . . . . . Vì chưa ăn tối, cho nên. . . . . .” Uông Ngữ Đạt quẫn bách, vốn chỉ muốn trước khi chơi đàn ăn vụng mấy miếng điểm

tâm lấp bụng, không ngờ lại bị bắt được.”Tôi đi đánh đàn .” Cô áy náy,

cũng mượn cơ hội gấp gáp tránh khỏi chồng cũ trước ánh mắt soi mói của

mọi người.

Cô nhờ người hầu của Lưu gia băng bó ngón tay bị thương, sau đó đến

trước đàn piano ngồi vào chỗ của mình, liên tục hít sâu vài cái, vẫn

chưa thể khôi phục sự trấn định, làn sóng nội tâm cuộn trào mãnh liệt.

Hai tay đặt trên phím đàn, phảng phất đã qua trăm năm, cuối cùng cô mới đánh được tiếng đàn thứ nhất.

Đây là một khúc hoà tấu, phối hợp với bốn nhạc công khác, giai điệu vui vẻ thoải mái, xoa dịu bầu không khí trong phòng.

Có người nhẹ nhịp mũi chân theo tiết tấu, tế bào khiêu vũ đã bắt đầu rục rịch.

Nhưng chủ nhân chưa mở đầu cuộc khiêu vũ, bọn họ cũng không hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể tiếp tục nói chuyện phiếm.

Uông Ngữ Đạt vỗ về chơi đùa phím đàn, chịu đựng những cái đau nhói từ đầu ngón tay, cô cẩn thận không dùng lực quá mạnh, để tránh tác động

miệng vết thương, kẻo lại chảy ra máu .

Chơi một khúc xong, cô xé mở miếng vải băng bó, miệng nhẹ nhàng thổi hơi vết thương, cố giảm bớt đau đớn.

Một tiếng nói khiêu khích đột nhiên ở bên cạnh hạ xuống ——

“Rất đau sao?”

Lại là Viên thiếu Tề, chồng cũ của cô.

Tiếng chuông cảnh báo lại một lần nữa vang lên trong đầu, Uông Ngữ Đạt nhắm mắt, ra lệnh cho bản thân phải bình tĩnh.

“Nếu đã bị thương, vì sao còn kiên trì muốn đánh đàn?”

Bởi vì đây là công việc, bởi vì cô đã cầm tiền của người ta, tất nhiên phải làm tròn bổn phận.

Uông Ngữ Đạt thầm nói trong lòng, mặt ngoài lại hờ hững, băng bó một

lần nữa bao bọc ngón tay.”Chỉ là một vết thương nhỏ, bọc lại sẽ không

còn cảm giác .”

“Thật không?” Anh hé mắt nhìn cô chăm chú.”Nói thật, tôi rất hiếu kỳ, vì sao thiên kim tiểu thư của Uông gia, lại luân lạc tới mức phải thay

người đệm đàn?”

Cô nhún vai.”Chỉ là giúp một tay mà thôi.”

“Thật không?” Anh nhướng mày.

“Công việc này vốn là của một người bạn em, cậu ta nhất thời có việc, tới tìm em hỗ trợ.” Cô cố gắng dùng một giọng thờ ơ.

“Thì ra là thế.” Viên thiếu Tề cười lạnh.”Nhưng nói thực tôi rất