
m chú, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười nhếch môi khinh bỉ.
“Không ngờ trước mặt ta Mai Sương luôn dịu dàng
hiền lành ra vẻ thục nữ, vậy mà sau lưng lại có bộ dạng thế này.” Khóe
môi khẽ cong, ánh mắt Thanh Lệ lóe lên tia tàn nhẫn: “Xem ra phải giáo
dục cô ta đến nơi đến chốn mới được, bình sinh ta ghét nhất loại ỷ lớn
bắt nạt bé”.
“Ồ, nói như vậy là công tử đã đồng ý bỏ qua Nhạc Vi?”, Cổ Liên nghiêng đầu nhìn vào mắt chàng trai.
“Tiểu thư đã nói vậy, Thanh Lệ nào dám không tuân theo. Hơn nữa như cô đã nói, Nhạc Vi cũng không phải con gái Nhạc Mộ
Thạch, thì có lý gì ta phải mất công tạo thêm sát nghiệt.” Mỉm cười dịu
dàng, Thanh Lệ đứng dậy cầm chiếc gương trước mặt, khẽ khàng đặt lên
giường, rồi quay người bước ra phía cửa: “Giao ước đã thành, vậy tại hạ
xin cáo từ. Chúc ngủ ngon, Cốc Liên tiểu thư!”.
“Đợi đã!” Như một tia chớp, Cổ Liên lao tới chắn
đường chàng trai: “Công tử vừa nói đã nhìn thấy ta chào đời, sao có thể
thế được! Ta sinh ra trong hồ bảo liên của Phật Tổ, chẳng lẽ lúc đó công tử đang ở trên Thiên đình?”.
“Tiểu thư lại đùa ta rồi, ta là loài ma quỷ sao
vào được Tây Thiên?” Gương mặt Thanh Lệ thoáng lộ nét giễu cợt: “Nếu cô
thật sự sinh ra ở Thiên giới, tất nhiên ta không thể nhìn thấy được.
Nhưng tiếc là không phải thế!”.
“Không thể nào! Thời khắc có ký ức đầu tiên, ta
đã thấy mình ở Phật giới, từ lúc trong nhụy sen đến khi tu thành hình
người ta chưa từng rời khỏi Tây thiên, sao có thể…”, Cổ Liên suy luận,
cố gắng nhớ lại ký ức nguyên sơ nhất của mình.
“Nếu muốn tìm lại ký ức cũ, ta có thể giúp cô.”
Chàng trai chăm chú nhìn Cổ Liên đang đắm chìm trong suy tưởng, ánh sắc
nhọn chợt lóe lên trong đôi mắt.
“Công tử? Ha! Sao ta phải tin lời của một kẻ
trong Ma tộc chứ?”, Cổ Liên cười khẩy, quay lại giường: “Được rồi, dù
sao công tử đã nhận lời, ta cũng yên tâm. Công tử đi đi!”.
“Vậy sau này sẽ gặp lại tiểu thư. Nếu cô đổi ý,
lúc nào cũng có thể gọi ta, chỉ là ta hy vọng cô sẽ không ngáng đường
vào lúc ta đối phó với Nhạc gia.” Bụp một tiếng nhỏ, chàng trai vụt biến trở lại thành con rắn xanh, từ từ mất hút trong đêm tối mịt mùng.
“Yên tâm! Trừ những người ta thật sự có hứng thú, sinh tử của người phàm trên thế gian này với ta đâu có đáng gì.” Cảm
thấy nực cười, Cổ Liên chui vào chăn, thoải mái cuộn tròn người rồi
nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
…
Tương truyền đỉnh núi Côn Lôn là nơi tiếp giáp
gần nhất của chốn nhân gian với Thần tộc. Ở đây, người ta thậm chí có
thể chạm vào các đám mây trên bầu trời hay nhìn ngắm những đàn hạc của
tiên gia. Vào lúc này, khi bình minh sắp rải khắp đỉnh núi, một dáng
người khoác áo màu thiên thanh từ từ xuất hiện, mảnh voan đen trùm kín
đầu, chỉ để lộ đôi mắt vàng rực lạnh nhạt nhìn ngắm cảnh trăng sao đang
lu mờ dần trong ánh nắng vừa hé rạng.
“Về rồi à? Mọi việc có thuận lợi không?” Khẽ quay người, khi đôi mắt vàng chạm tới đôi mắt xanh, một nét cười hiếm hoi
phẳng phất trên môi người mặc áo màu thiên thanh.
“Aizzz… Tuy trong lòng có chút nghi hoặc nhưng
cuối cùng tiểu thư vẫn không chịu tin thuộc hạ. Xem ra món Ngưng lệ ngài khổ công nghiên cứu vẫn chưa có đất dụng võ rồi.” Duỗi người thoải mái
trên sườn vách đá cheo leo, Thanh Lệ đùa cợt đặt đầu rắn nặng trịch lên
vai người áo thiên thanh: “Nhưng Thanh Lệ thấy rõ trải qua tám năm mài
mòn, hàng rào bảo vệ trong não tiểu thư đã xuất hiện kẽ nứt. Chỉ cần
khuyên nhủ vài lần nữa, có khi tiểu thư sẽ hứng thú cũng nên”.
“Nếu đã vậy thì phiền ngươi rồi. Kế hoạch của
ngươi tiến hành đến đâu?” Người đàn ông khoác áo thiên thanh nghiêng đầu khẽ vuốt ve đầu rắn trên vai: “Ngươi đó, cố chấp quá mức, cứ khăng
khăng lùng kiếm suốt hơn một trăm năm, đến giờ kẻ ấy lại đầu thai vào
chính đời con cháu của mình, đúng là báo ứng mà!”.
“Đúng vậy! Cuối tuần này Nhạc gia sẽ tổ chức tiệc mừng sinh nhật ở ngôi biệt thự dưới chân núi. Bắt đầu từ hôm đó Thanh
Lệ sẽ từ từ khiến cả nhà họ đi gặp Diêm Vương!” Đầu rắn khẽ khàng ngóc
dậy, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào hai vết sẹo lớn gớm ghiếc trên
mình…
6 Lời mời
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời rạng rỡ hơn bao
giờ hết. Khi Cổ Liên bước vào lớp, các bạn đều vẫn chưa đến. Cô phất tay làm phép đơn giản, cả căn phòng trong thoáng chốc ngập lớp sương mỏng.
Lớp sương lặng lẽ lượn quanh một vòng rồi dần tan biến, phòng học tức
khắc trở nên sạch bóng không vương chút bụi như thể vừa được dọn kỹ.
“Lau sạch quá, sắp bằng hồ sen của cô rồi.” Giọng nói phảng phất ý cười bất chợt vang lên, Bạch Hạo Đan tư thế tuyệt mỹ
bỗng xuất hiện giữa không trung.
“Đa tạ Cung chủ quá khen! Chẳng phải ngài đã về
cung thụ lý công việc rồi à? Sao quay lại nhanh thế?”, Cổ Liên quay
người, vẻ mặt vô cảm đặt cặp sách vào chỗ ngồi: “Ngài cũng mau đi đi!
Mọi người sắp đến, để họ nhìn thấy, không hay đâu”.
“Ha ha… Ta được lệnh xuống để xem xét tình hình
hiện tại của cô. Họ mà vào, ta lập tức tàng hình là được chứ gì”, Hạo
Đan cười nhẹ rồi từ từ hạ xuống: “Cổ Liên, Mai Hoa tiên tử xuất hiện rồi phải không?”.
“Vâng!” Đặt sách giáo khoa lên mặt bàn, Hàn Cổ