
m trong giấc mộng, duy chỉ mình
Hàn Cốc Liên lại lặng lẽ đứng bên đầm sen, đối mặt với những đóa hoa
trong đầm, cố gắng tìm kiếm đóa sen xanh đã bị hái mất. Bỗng cô bé cười, đưa tay ra, một cành sen xanh bay vọt đến.
“Ngươi cũng không cam tâm phải không?” Hàn Cốc
Liên nhìn đóa sen xanh vẻ đồng tình: “Một đóa hoa vượt bao khó khăn gian khổ mới nở ra được, lại bị con đàn bà thối tha kia ngắt mất, có phải
rất ấm ức không?”. Đóa sen vẫn yên lặng lơ lửng trong không trung, chẳng chút phản ứng. “Để ta giúp ngươi quay về cành nhé?” Đóa hoa vẫn không
trả lời.
“Xem ra ngươi chấp nhận số phận rồi, thật chẳng
có khí phách gì cả!” Đôi mắt Hàn Cốc Liên ánh lên những tia sắc lạnh:
“Thật đáng xấu hổ. Mang danh Lam Liên[1'>
nhưng chẳng có khí chất cao quý của Lam Liên tộc, ta thấy có lẽ vẫn nên
để ngươi chết đi cho xong, Lam Liên tộc không cần thứ đồ bỏ đi như
ngươi!”. Nói rồi, cô bé đưa tay ra, lòng bàn tay lập tức bùng lên một
ngọn lửa phóng thẳng vào đóa sen xanh đang lơ lửng trong không trung.
[1'> Lam Liên: Sen xanh.
Bỗng nhiên, đóa sen xanh run rẩy như thể đang sợ
hãi, từ chỗ bị ngắt bất chợt tỏa ra ánh sáng xanh lam, tỏ vẻ như đang
cầu xin lòng thương hại.
“Biết sợ rồi hả? Xem ra ngươi cũng không ngốc
đâu, thế thì làm muội muội của ta đi!” Hàn Cốc Liên đưa tay ra chộp lấy
đóa hoa, tóm chặt trong tay: “Chỉ là, ta có một điều kiện, sau khi sinh
ra, ngươi phải trở thành nô lệ của ta, ta muốn ngươi làm gì ngươi phải
làm theo, nếu không, ngươi sẽ chết còn thảm hơn bây giờ đó!”.
3
Trong phòng tối om chẳng có lấy một tia sáng,
ngay đến ánh trăng dường như cũng bị thứ gì đó che phủ, không sao rọi
vào nổi, Hoa Thiển đang ngủ êm đềm đột nhiên cảm thấy một trận nghẹt
thở. Bà ta sợ hãi mở tròn mắt, ngay sau đó thân thể bỗng cứng đờ, muốn
kêu mà không thể thốt ra bất cứ âm thanh nào, chỉ biết trợn trừng mắt
nhìn đứa bé gái cầm cành sen xanh đang đứng cạnh giường với nụ cười lạnh băng.
“Biết không? Đứa em gái tương lai của ta ở trong
này đấy.” Đứa bé đưa tay đặt lên bụng Hoa Thiển: “Bà muốn biết em gái ta trông như thế nào không?”. Gương mặt nó đột ngột kề sát, Hoa Thiển cảm
thấy máu toàn thân như đông cứng, bởi bà ta nhìn rõ khuôn mặt đứa bé
gái, một gương mặt hết sức quen thuộc, Hàn Cốc Liên.
“Em gái ta chính là đóa sen xanh bị bà hái xuống
đó!” Hàn Cốc Liên cười, huơ huơ tay trong không khí. Hoa Thiển mở tròn
mắt, nhìn chằm chằm đóa sen xanh mình cho hái lúc sáng giờ đang nằm
trong tay con bé. Hàn Cốc Liên nhẹ nhàng vỗ vỗ đóa hoa: “Nhìn đi! Nó đẹp đấy chứ hả? Không lâu nữa đâu, nó sẽ được đầu thai đấy. Và ta muốn đưa
nó vào bụng bà”. Hàn Cốc Liên cười, lấy bông sen và phần thân đã đứt rời của nó gắn vào nhau, sau đó nở nụ cười khủng khiếp nhất trên đời, rồi
nhét thẳng đóa hoa vào bụng Hoa Thiển trong ánh mắt kinh hoàng của bà
ta.
“Aaaaaaaaaaaaaa…” Một tiếng thét chói tai, Hoa Thiển ngồi bật dậy. Hàn Ấu Kỳ nằm bên cạnh cũng hoảng hốt choàng dậy theo.
“Sao thế? Gặp ác mộng à?” Hàn Ấu Kỳ hỏi.
“Tôi mơ thấy Hàn Cốc Liên nhét hoa vào bụng mình!” Hoa Thiển lắp bắp, giọng run rẩy.
“Sao lại thế được! Liên Liên còn là một đứa trẻ.
Bà ấy, ban ngày xem kịch nhiều quá đấy.” Hàn Ấu Kỳ khịt khịt mũi: “Thôi
ngủ tiếp đi!”.
“Ừ!” Hoa Thiển quệt mồ hôi đầm đìa trên trán.
Phát hiện thấy áo váy trên người toàn bộ đều ướt sũng mồ hôi, bà ta bèn
đứng dậy, bước đến tủ tìm một bộ khác để thay. Lúc quay người, Hoa Thiển bỗng sững lại, ngay tức khắc hét lên một tiếng thật lớn, đánh thức toàn bộ người trong phủ. Khi bọn họ chạy đến phòng của nhị phu nhân Hoa
Thiển thì chỉ thấy bà ta ngồi ôm đầu dưới đất giữa đống quần áo lộn xộn, còn ông chủ Hàn gia Hàn Ấu Kỳ vẫn ngồi nguyên trên giường thất kinh
nhìn vợ, rõ ràng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Nhị phu nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?” A hoàn Trúc Diệp vẫn đi theo Hoa Thiển vừa hỏi vừa đỡ bà ta dậy.
“Đóa sen xanh, đóa sen xanh!” Hoa Thiển điên cuồng túm lấy vai Trúc Diệp: “Ma quỷ đấy! Có ma đấy!”.
“Đóa sen xanh nào?” Hàn Ấu Kỳ hỏi.
“A, thưa lão gia, sáng nay nhị phu nhân có cho
hái một bông sen xanh ngoài hồ rồi cắm ở…” Trúc Diệp đột nhiên sững
người, bởi đóa hoa vốn cắm trong bình giờ đã không cánh mà bay.
“Có… có ma đấy! Lão gia.” Hoa Thiển chộp lấy cánh tay Hàn Ấu Kỳ: “Lão gia, Hàn Cốc Liên, Hàn Cốc Liên là quỷ đấy, nó là quỷ…”.
Bất chợt, “bốp” một tiếng, Hoa Thiển lãnh đủ cái
bạt tai trời giáng, bà ta nhất thời sững sờ đến quên cả đau, đờ đẫn nhìn Hàn Ấu Kỳ. Từ lúc bước chân vào cửa nhà họ Hàn, bà ta chưa bao giờ bị
chồng đánh.
“Ta cảnh cáo bà, bà còn nói xấu Liên Liên nữa, ta sẽ tống cổ đi ngay!” Hàn Ấu Kỳ khoác áo, đùng đùng bỏ đi không thèm
quay đầu lại.
Trong bóng tối, một đôi mắt lóe ánh hung hiểm
gườm gườm hướng về phía bụng Hoa Thiển, trên đó in hằn bóng dáng một đóa sen xanh mà chỉ giống loài ma quỷ mới có thể nhìn thấy…
…
Dưới suối vàng cõi âm.
“Diêm Vương! Thưa Diêm Vương!” Tên đầu trâu xồng
xộc lao vào điện: “Không hay rồi, vừa nãy một linh hồn đi đầu thai trong vòng luân hồi, bị tà thuật tấn công, đã cháy tan thành tro b