Liên Hoa Yêu Cốt

Liên Hoa Yêu Cốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324805

Bình chọn: 9.5.00/10/480 lượt.

sáng, Phương Tĩnh Hương rời ngôi

biệt thự. Thấy xe của bà đã đi khuất, Cổ Liên quay người lấy chiếc hộp

tử đàn ra ngoài sân.

Ngồi trên thảm cỏ, cô bé nhẹ nhàng gõ lên nắp

hộp, ngay lập tức một làn khói mờ ảo bay ra. Đợi khi khói tan đi hết,

Linh Lan mới sà xuống ngồi trên nắp hộp.

“Này chị Linh Lan, em chỉ có một ngày để giúp chị thôi. Phải làm thế nào bây giờ?” Cổ Liên chống tay lên cằm nhìn Linh Lan.

“Ừ! Trước tiên em hãy thông báo cho các nhân viên cảnh sát thụ lý vụ mất tích của chị. Hồi đó khi người nhà chị báo cảnh

sát, họ có ghé qua Đàn Hương Lâu nhưng không tìm thấy dấu vết gì nên họ

lại đi.” Linh Lan thất vọng nói: “Chị nhớ trong đó có một người tên Quan Ân, là trưởng phòng hình sự, hình như anh ta phụ trách hồ sơ vụ của

chị”.

“Ờ…” Cổ Liên gật đầu: “Vậy làm thế nào để liên lạc với chú ấy?”.

“Cái này rất dễ, chị biết số điện thoại của anh ta, nhưng…” Linh Lan cau mày: “Liệu anh ta có tin không?”.

“Không thử làm sao biết! Cho em số điện thoại ấy đi!” Cổ Liên hứng chí chạy vào phòng lấy điện thoại di động rồi lại trở ra sân.

“Được rồi, vậy thử xem!” Linh Lan đọc số điện

thoại của Quan Ân, sau đó nhìn Cổ Liên nghiêm túc quay số, bỗng thấy hơi buồn cười.

“A lô, xin chào, tôi là Quan Ân.” Giọng nói vang lên trong điện thoại trầm tĩnh và dễ chịu, có vẻ vẫn còn trẻ.

“Vâng! Chào chú, chú là cảnh sát phụ trách vụ án của chị Linh Lan phải không?” Cổ Liên hỏi với giọng trẻ con rõ ràng.

“Đúng vậy, thế cháu là…” Giọng nói ở đầu dây bên kia có phần bớt tin tưởng.

“Nếu chú muốn biết chuyện của chị Linh Lan, một

giờ chiều nay đến nhà hàng Vũ Hoa, cháu sẽ đợi chú ở đó!” Nói dứt câu,

Cổ Liên nhấn phím tắt, quay sang nhìn Linh Lan với nụ cười đắc ý: “Thế

nào?”.

“Ừ, trông em cũng có vẻ chuyên nghiệp lắm!” Linh Lan cười: “Học ai vậy?”.

“Hừ, mấy ông giám đốc rất oách trên truyền hình

không phải thường làm như vậy mỗi khi hẹn ai khác ra ngoài hay sao!” Cổ

Liên nháy mắt tinh nghịch.

“Ha ha… Thế em định đi bằng cách nào? Bà nội

chẳng có nhà, chắc sẽ không cho em ra ngoài đâu.” Linh Lan nhìn Cổ Liên

vẻ nghi ngại.

“Cái này dễ ợt, chị cứ đợi mà xem!” Cổ Liên láu

lỉnh chớp mắt với Linh Lan, sau đó nhìn dáo dác xung quanh, đúng lúc cô

Tuệ bước tới.

“Liên Liên, trưa nay muốn ăn gì?”, cô Tuệ cúi xuống hỏi.

“Ưm… cô Tuệ ơi, hôm nay bà nội không có nhà,

chúng ta ra ngoài ăn đi! Cô Tuệ phải nấu nướng nhiều mệt rồi, Liên Liên

thương lắm!” Cổ Liên nắm tay cô Tuệ lắc nhẹ.

“Được rồi! Liên Liên lớn quá, biết thương người cơ đấy!”

Cô Tuệ nâng khuôn mặt nhỏ bé của Cổ Liên lên cười vui vẻ, lập tức đồng ý ngay: “Thế Liên Liên muốn ăn trưa ở đâu?”.

“Nhà hàng Vũ Hoa, chỗ đó thịt hun khói rất ngon,

và cháu cũng muốn ăn bánh kem việt quất nữa!”, Cổ Liên nói, hai mắt sáng lên, miệng suýt chút nữa thì rớt cả nước dãi ra ngoài.

“Được! Vậy chúng ta đi!” Cô Tuệ quay người về phòng thay đồ.

“Không ngờ bản lĩnh của em lại ghê gớm thế!” Linh Lan bay tới khen ngợi rồi nhìn kỹ Cổ Liên: “Thực ra khi nhìn gần, toàn

thân em tỏa ra ánh hào quang màu xanh lam nhàn nhạt, rất đẹp!”.

“Thật sao?” Cổ Liên tò mò.

“Ừ, thật.” Linh Lan gật đầu: “Ánh sáng đó người phàm không thể thấy, chỉ những linh hồn như chị mới nhìn được thôi!”.

“Ồ… thế chị Linh Lan sao tự nhiên lại biến thành ma? Kể cho em nghe đi, được không?” Cổ Liên nhìn Linh Lan chăm chú.

“Được, vậy chúng ta sẽ đi từ đầu câu chuyện…”

Trong đôi mắt Linh Lan thoáng qua một nét đau buồn, rồi cô kể lại toàn

bộ câu chuyện bi thảm đã xảy đến với mình.

6 Gặp mặt

Nhà hàng hết sức thanh lịch, không gian vấn vít một khúc nhạc cổ vui tươi mang tên Tiếng tỳ bà. Nét cổ điển trong điệu nhạc hòa quyện với tổng thể của nhà hàng đem đến cho thực khách cảm giác hết sức dễ chịu.

Quan Ân đẩy cửa, đưa mắt nhìn khắp lượt xung

quanh, tìm kiếm mục tiêu của mình. Sáng nay anh đã nhận được một cuộc

điện thoại kỳ lạ. Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ là của một cô bé,

tuy nhiên đó lại là một cô bé bí ẩn. Cô bé nói sẽ cung cấp cho anh một

đầu mối quan trọng cho vụ án mất tích kia. Do dự mãi, cuối cùng Quan Ân

vẫn quyết định đến gặp cô bé, chủ yếu vì cảm thấy tò mò. Giọng nói rất

đỗi bình tĩnh của cô bé trong điện thoại cho anh cảm giác đó là một

người lớn trong hình hài trẻ con. Thêm cách nói chuyện rất ấn tượng,

giống như tay kinh doanh lõi đời, khiến anh tự nhiên nảy sinh một sự

quan tâm khó xác định đối với cô bé. Và, anh cũng muốn xem rốt cuộc cô

bé có thể cung cấp đầu mối gì cho mình.

Ánh mắt anh dừng lại nơi chiếc bàn kê sát cửa sổ

bên trái, một cô bé mặc chiếc váy ren xanh đã thu hút sự chú ý của anh.

Không thấy ai bên cạnh cô bé, Quan Ân thấy rất kỳ lạ. Một cô nhóc như

vậy sao có thể tự mình vào nhà hàng chứ? Anh đi thẳng về phía cô bé,

cùng lúc đó ánh mắt cô bé cũng bắt gặp anh. Đợi người đàn ông lạ mặt đến gần, Cổ Liên mới tặng anh một nụ cười ngọt ngào.

“Chắc là chú Quan Ân, mời ngồi.” Cô bé chỉ vào chiếc ghế đối diện.

“Cháu là người gọi điện thoại cho chú phải

không?” Quan Ân ngồi xuống, lúc này mới phát hiện trên bàn có hai suất

ăn: “Cho chú hỏi, đĩa ăn bên


Old school Easter eggs.