
ra muôn vàn tia sáng chói
lóa.
“Cút ngay! Tránh xa bà nội ra!” Nỗi sợ hãi lúc
này đã hóa thành cơn giận, Cổ Liên điên cuồng phát tiết, ánh hào quang
xanh lam sáng rực tỏa ra tấn công mạnh vào bộ xương ma quái kia. Nó kêu
thét lên, sau đó bay thẳng ra, ngã xoài một đống trên đám thịt đen kịt
lùng nhùng của mình.
Vào lúc đó, bị cơn giận chi phối, ánh mắt Cổ Liên hết sức điên cuồng, luồng sáng xanh tỏa chiếu mạnh mẽ, văng đập vào bộ
xương phát ra những tiếng xèo xèo, khiến nó lăn lộn trên đất kêu gào
thảm thiết.
“A!” Bộ xương bò trên nền đất, lớp sương đen kết
tụ trên thân từ từ tan ra, tiếp đó ánh sáng trắng lóe lên, cả bộ xương
lẫn đống thịt nát của nó biến mất, chỉ còn lại chơ vơ một cô gái xinh
đẹp đang nằm im bất lực.
“Chị là ai?” Cổ Liên thở nặng nề ngồi phịch xuống.
“Chị là Linh Lan, chính là ma nữ khi nãy.” Cô gái ngồi dậy.
“Còn hình dáng này?” Tiểu Cổ Liên nghiêng đầu khó hiểu, vừa rồi còn là một kẻ đáng sợ, sao bây giờ bỗng biến thành xinh
đẹp nhường ấy?
“Khi trên người chị không có nộ khí thì tự nhiên
sẽ hồi phục lại hình dáng ban đầu!” Cô gái cười dịu dàng, vẻ rất vui
mừng: “Cảm ơn em!”
“Thật sao?” Cổ Liên kinh ngạc nhìn cô gái: “Sao chị lại cảm ơn em?”
“Cảm ơn em đã giải thoát chị khỏi linh hồn ác độc kia! Bộ xương vừa rồi là một ác linh có công phu tu luyện cực cao. Nó
nhắm đến cơ thể bà em, định dụ dỗ bà em trong thang máy, song do em mà
gian kế của nó bất thành. Sau đó nó lợi dụng chị để đến đây, có điều
không ngờ pháp lực của em lại cao đến thế, khiến nó bị trọng thương. Dù
sao chị vẫn phải cảm ơn em đã hóa giải nộ khí trên thân thể chị, bây giờ chị có thể đi đầu thai rồi, nhưng…”
“Nhưng sao?” Cổ Liên lùi lại phía sau.
“Nhưng, chị không muốn cứ thế này mà đi. Kẻ giết
chị vẫn còn tự do nhởn nhơ, chị muốn thấy hắn phải chịu sự trừng trị của pháp luật!”, Linh Lan căm hận thốt từng chữ.
“Vậy chị đến tìm chú cảnh sát đi, trên ti vi
thường bảo vậy mà, gặp bất cứ khó khăn nào thì tới tìm chú cảnh sát!”,
Cổ Liên ngây thơ đề nghị.
“Haizzz…” Linh Lan dở khóc dở cười: “Rốt cuộc thì em vẫn là một đứa trẻ. Những người trần bình thường không thể nhìn thấy chị, sao chị có thể trình báo cảnh sát được đây!”.
“Vậy phải làm thế nào?”, Cổ Liên nhíu mày.
“Em giúp chị nhé!”
“Hả?”
5 Quan Ân
Khác với mọi khi, sáng nay Phương Tĩnh Hương dậy
tương đối muộn. Bình thường bà luôn thức giấc lúc năm giờ sáng, song lần này nửa mơ nửa tỉnh nhìn vào chiếc đồng hồ trên mặt tủ đầu giường, bà
kinh ngạc nhận thấy đã chín rưỡi sáng rồi. Theo bản năng, ánh mắt nhanh
chóng quét sang bên nhưng đã chẳng thấy bóng dáng Cổ Liên đâu nữa. Nhận
ra điều bất thường, Phương Tĩnh Hương vội vã ngồi bật dậy, luống cuống
xỏ dép chạy thẳng xuống dưới nhà.
Trong phòng khách tầng một, Cổ Liên đang ngồi ăn
món hamburger cô Tuệ làm. Vừa nhìn thấy Phương Tĩnh Hương bước xuống, cô bé liền dang hai bàn tay dính đầy mỡ, nhào vào lòng bà.
“Bà nội sâu lười! Chín rưỡi rồi mà còn không chịu dậy!” Đôi tay nhỏ xinh của Cổ Liên tóm chặt vào áo Phương Tĩnh Hương.
“Ha ha… Liên Liên lại nghịch ngợm rồi!” Cô Tuệ từ bếp đi ra, tay bưng bữa sáng dành cho Phương Tĩnh Hương: “Bà chủ, xem
áo của bà kìa.”
“Hả?” Phương Tĩnh Hương cúi xuống nhìn mấy dấu
tay dính dầu in trên áo, không thể không mỉm cười, cúi xuống ôm lấy Tiểu Cổ Liên, phát nhẹ vào mông cô bé: “Liên Liên lại làm bẩn áo của bà nội
rồi, làm sao đây?”.
“Vâng, Liên Liên xin lỗi bà, để bà cốc đầu một trăm cái cũng được!” Cổ Liên tỏ vẻ nhận lỗi.
“Ha ha ha ha…” Bị lời nói ngây thơ của Cổ Liên
chọc cho cười ngất, trái tim vốn căng như dây đàn của Phương Tĩnh Hương
cuối cùng cũng dịu lại. Tận mắt nhìn thấy cháu gái không sao, bà mới
thực sự thở phào nhẹ nhõm.
“Bà nội, lát nữa bà sẽ ra ngoài?” Cổ Liên cầm miếng bánh mỳ cho tọt vào miệng.
“Bà phải đến công ty, Liên Liên ở nhà ngoan nhé!” Phương Tĩnh Hương đứng dậy vẫy tay về phía cô Tuệ đang lau sàn: “Lát
nữa cô bảo bọn họ chuyển mười một chiếc hộp đàn hương đến công ty nhé,
hôm nay phải đóng hộp rồi. Buổi tối chắc tôi sẽ về muộn một chút, Liên
Liên giao cho cô đấy!”.
“Bà chủ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc Liên Liên cẩn thận.” Cô Tuệ mỉm cười trả lời.
“Bà nội, cháu muốn chiếc hộp màu tím đó!” Cổ Liên chỉ về phía chiếc hộp đàn hương màu tím nhạt nằm ở góc trong cùng của
bàn làm việc.
“Liên Liên”, Phương Tĩnh Hương cau mày cúi xuống
nhìn cháu gái: “Chẳng phải Liên Liên sợ cái hộp đó à? Sao tự nhiên lại
đòi nó?”.
“Bà nội, Liên Liên bây giờ không sợ nữa, chị ấy
đã biến thành rất xinh đẹp rồi. Bà cho con cái hộp đó nhé…” Cổ Liên bắt
đầu giở bài vòi vĩnh nũng nịu.
“Liên Liên, không được tiếp xúc với thứ đó, không tốt cho con đâu.” Trán bà bất giác nhăn lại.
“Vâng, thế Liên Liên không đòi cái hộp ấy nữa,
nhưng bà có thể để nó lại đây thêm một ngày không? Chỉ một ngày thôi!”
Ánh mắt Cổ Liên lộ vẻ khẩn nài. “Con muốn nói lời tạm biệt với chị ấy.”
“Được rồi, chỉ một ngày thôi đấy!” Nhìn ánh mắt cô cháu gái, Phương Tĩnh Hương đành mềm lòng.
“Vâng!” Cổ Liên lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
…
Mười một giờ