
cầu đen.
“Quan Âm Bồ Tát, biết đây là gì chứ?” Cốc Liên
cười sắc lạnh: “Đây chính là nộ khí của Liên hoa yêu cốt bị ta hấp thu
vào thân mình đó. Mỗi lần ta dẫn dắt Liên hoa yêu cốt, một nửa nộ khí
trong bọn chúng sẽ bị ta hấp thu, nghìn vạn năm qua ta tổng cộng đã dẫn
dắt ra sáu đời Liên hoa yêu cốt, thân ta đã tập hợp nộ khí của ba vạn
đóa hoa sen!”. Ánh mắt băng giá của Cốc Liên quét qua mặt Quan Âm, “Thật ra ta hiểu, trước giờ Ngọc Hoàng và Như Lai đều muốn tiêu diệt ta, rốt
cuộc ai chịu mang một con rắn độc chứa đầy nộ khí ngay cạnh mình chứ.
Nhưng bọn họ vẫn không nắm thóp được ta nên chưa có cơ hội hành động,
cho đến tận hai nghìn năm trước, khi ta bị sa bẫy. Cơ hội nghìn vàng
cuối cùng cũng đến, bọn họ thậm chí không thèm điều tra một chút nào,
liền vội vã đem ta ném vào lục đạo luân hồi, khiến ta phải chịu đựng bảy kiếp khốn khổ!”. Hai tay Cốc Liên lật lên trên, quả cầu đen đùng đùng
nhằm thẳng Quan Âm bay tới.
“Phá vỡ!” Tay Quan Âm nhanh chóng bắt quyết, một
bức xạ màu trắng xuất hiện chống lại quả cầu đen lớn kia. “Vù” một
tiếng, bức xạ trắng trong thoáng chốc bị quả cầu đen nuốt mất. “A!” Quan Âm ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị sương đen dày đặc bao
quanh. Cùng với sự bao vây đó, khí sương hóa thành một chuỗi xích đen
siết dần quanh thân thể Quan Âm, đồng thời điên cuồng hấp thu năng lượng trên người, khiến Quan Âm không sao sử dụng được pháp lực, trong chốc
lát từ không trung rơi xuống.
“Quan Âm, cảm thấy thế nào?” Hàn Cốc Liên mỉm
cười bước đến trước mặt Quan Âm: “Biết không? Từ khi ta dẫn dắt Liên hoa yêu cốt đầu tiên, hơn năm vạn năm qua, ta vẫn chịu đựng sự đau khổ như
thế đấy”. Cốc Liên quỳ xuống nhìn Quan Âm đang cắn chặt răng chịu đựng
nỗi đau đớn khủng khiếp: “Hóa ra trong mắt Quan Âm cũng có tia tuyệt
vọng!”. Cốc Liên đứng dậy vẫy tay, chuỗi xích đen càng siết chặt hơn.
“A!” Cuối cùng, Quan Âm không chịu nổi đau, thét lên.
“Quan Âm, ngài không biết đâu, lòng ta đã sớm
tuyệt vọng rồi. Đối với ta mà nói, cái chết không phải là kết thúc, mà
luân hồi cũng chẳng tương đương với sự cứu rỗi cuối cùng.” Ánh mắt Cốc
Liên đong đầy đau thương: “Nếu có thể, ta hy vọng mình được quay về hồ
bảo liên, lại được làm đóa sen tinh khiết vô lo vô ưu ngày đó”. Một giọt lệ trong suốt bỗng trào ra từ mắt Cốc Liên, rơi xuống trên đôi môi Quan Âm. Vị đắng của nó khiến Quan Âm phải giật mình: “Tạm biệt, Quan Âm, đi nếm nỗi khổ luân hồi mà ta phải chịu đựng đi!”. Dứt lời, tay Cốc Liên
giơ lên, nộ khí của ba vạn đóa sen đã nuốt gọn Quan Âm chỉ trong chốc
lát.
“Phật Tổ!!!” Quan Âm phát ra tiếng kêu gào trước khi biến mất hoàn toàn trong nộ khí.
“Tỷ, tỷ tỷ.” Lam Úy bò xoài trên nền đất, kinh hoàng nhìn Quan Âm tôn giả, một trong bốn vị đại Bồ Tát đang dần biến mất…
16
Cõi Tây phương cực lạc vốn là miền đất hứa bình
yên và thanh thản muôn đời, nhưng vào giờ khắc này, trên miền đất hứa ấy lại phát sinh một vụ nổ lớn: Chính vị Quan Âm đường đường là một trong
bốn vị tôn giả kề cận Phật Tổ bỗng chốc tiêu tan vào cõi luân hồi, tin
tức này không nghi ngờ gì chính là tiếng sét giữa trời quang, khiến các
vị chư Phật có mặt tại đó phải hoảng hốt kinh ngạc.
“Phật Tổ, pháp lực của Lam Liên tiên nữ sao lại
lớn đến thế, có thể đủ sức đẩy Quan Âm tôn giả đến đất chết!” Phật Di
Lặc nhìn Như Lai Phật Tổ với vẻ không tin nổi.
“A di đà Phật”, đôi mày dài của Nhiên Đăng Cổ
phật khẽ nhăn lại: “Xem ra Lam Liên tiên nữ vẫn còn quá vương vấn những
việc ngày đó, nỗi oán hận trong nghìn năm luân hồi tích tụ lại thành ra
đến kiếp này bị nhập ma.”
“Cổ Phật, sự việc năm đó ta và ngài trong lòng
đều rõ Lam Liên tiên nữ bị hàm oan. Tuy nhiên vì đại cục, Ngọc Hoàng cho rằng sao không tương kế tựu kế tìm ra người đứng đằng sau, bởi vậy Cốc
Liên mới phải chịu thiệt, vào vòng luân hồi. Nhưng ai ngờ ta và Ngọc
Hoàng bấm tay tính số nghìn năm, bói ra thế gian này ngoài Lam Liên tiên nữ, vẫn còn tồn tại một người thứ hai sở hữu Mê hoặc nhãn. Người này
cao thâm khó lường, ta và Ngọc Hoàng không thể bói ra thân phận thật của hắn ta.” Như Lai Phật Tổ bắt quyết, ngay lập tức bắn ra một giọt mưa
bay về phía đóa sen màu đen, rồi hóa thành nghìn giọt mưa vàng lấp lánh
từng giọt rơi xuống một nghìn cánh sen đen, nhưng lại bị chúng hấp thụ
hết.
“Aizzz…” Như Lai Phật Tổ khẽ thở dài: “Xem ra Lam Liên tiên nữ đã nhập ma quá nặng, Phật vốn từ bi, làm sao chúng ta có
thể làm ngơ. Truyền Địa Tạng Vương Bồ Tát về Tây Thiên”.
“Vâng!” Kim Tra theo hầu Phật Tổ nhanh chóng phụng mệnh rời đi.
…
Ở một nơi khác trong không gian đen tối mịt mùng
của dinh thự Hàn gia, Cốc Liên đang ôm Lam Úy ngồi bên hồ sen, nước mưa
đen giăng mắc nhưng đều như có linh tính mà tránh xa hai người.
“Úy Úy, đã đỡ chưa?” Cốc Liên thu lại bàn tay đặt trên ngực Lam Úy: “Xin lỗi, ta đã làm liên lụy đến muội”.
“Tỷ, Quan Âm chết rồi sao?” Giọng Lam Úy run rẩy: “Tỷ đã giết một vị Bồ Tát trong Phật giới, Thiên đình sẽ không bỏ qua đâu.”
“Cái đó ta biết từ lâu rồi.” Cốc Liên nhìn sâu
vào mắt Lam Úy: “Vốn dĩ ta muốn đưa muội lên