
ng Quỳ[4'>?” Đôi mắt lạnh lùng của Hàn Cốc Liên nhìn vị tiên nam diện mạo tuấn tú
vừa giáng trần, tia cười xảo quyệt nhếch trên khóe môi: “Thế gian vẫn
bảo Thiên sư Chung Quỳ mặt mũi gớm ghiếc lắm, đến loài quỷ quái nhìn
thấy cũng phải sợ, nhưng ai ngờ Thiên sư thật sự lại là một mỹ nam hiếm
có”.
[4'> Thiên sư Chung Quỳ:
Trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa, Chung Quỳ là vị thần diệt yêu
trừ ma. Theo sử sách, dưới thời Đường Minh Hoàng, có một người tên Chung Quỳ, tướng mạo cực kỳ xấu xí nhưng lại rất thông minh, am hiểu mọi thứ. Khi Chung Quỳ lên kinh ứng thi, ông được chủ khảo xem là kỳ tài. Điều
đó khiến nhiều kẻ ghen ghét hãm hại ông chết oan ức. Oan khiên ấy động
đến đất trời nên Ngọc Hoàng đã đứng ra phong cho Chung Quỳ làm vị thần
trừ gian diệt yêu. Từ đó trần gian xuất hiện vị Phục ma đại tướng quân.
Ông có thể xử chuyện âm phủ và cũng có khả năng can thiệp chuyện dương
gian. Chung Quỳ có trách nhiệm diệt trừ yêu ma hại người đồng thời giải
oan cho những oan hồn chưa thể siêu thoát và trừng trị kẻ gian ác.
“Lam Liên tiên nữ, đã lâu không gặp, cô vẫn như xưa, thích chà đạp lên nỗi đau của người khác, haizzz…” Chung Quỳ thở dài.
“Ồ? Sao ta không biết nhỉ, hóa ra người đẹp cũng có nỗi khổ?” Hàn Cốc Liên cười xảo trá.
“Được rồi, được rồi, ta đầu hàng!” Chung Quỳ giơ
hai tay lên: “Ta thừa nhận lần này ở địa phủ là sơ suất của ta, cho nên
mới để linh hồn Âu Dương Nghi Lộ từ dưới đó bỏ trốn lên đây, cô chỉ cần
nói dứt khoát mình muốn thế nào thôi!”.
“Ta chả muốn thế nào cả, ngài cũng biết ta hiện
tại chỉ là người phàm.” Hàn Cốc Liên hất tóc: “Nhưng ta có mấy chuyện
muốn hỏi ngài đây!”.
“Được! Chỉ cần không phải tiết lộ thiên cơ thì ta đều có thể nói với cô.” Chung Quỳ phẩy tay, bọn đầu trâu mặt ngựa lập
tức xuất hiện áp giải linh hồn Âu Dương Nghi Lộ đi.
“Được! Ta hỏi ngài, bốn năm trước khi ta tạo ra Liên hoa yêu cốt, người trên Thiên giới chắc phải biết, sao họ không ngăn cản?”
“Ta chỉ có thể nói với cô, lần đó Phật Tổ đích
thân có cuộc gặp gỡ bí mật với Ngọc Hoàng, nội dung không ai biết, sau
đó Ngọc Hoàng không có ý kiến gì với việc của cô nữa!” Chung Quỳ nhìn
Hàn Cốc Liên: “Chỉ có điều, ta khuyên cô một câu, tốt hơn hết không nên
can dự vào việc trần gian, ví như chuyện Đào Hoa tiên nữ chẳng hạn. Tuy
việc giấu trời đổi ngày, cô làm rất thành công, nhưng cô không thể trốn
nổi pháp nhãn của Ngọc Hoàng và Phật Tổ đâu”.
“Ta biết, cảm ơn ngài đã nhắc nhở.” Hàn Cốc Liên
cười lạnh nhạt, Ngọc Hoàng và Phật Tổ à, ai biết bọn họ âm mưu gì sau
lưng người khác: “Còn một vấn đề nữa, Thiên giới định thế nào với con Dụ Dâm thượng cổ này? Vì sao chỉ khoanh tay đứng nhìn?”.
“Cô cũng biết đấy, nội đan của Thượng cổ Dụ Dâm
là bảo vật tăng cường pháp lực trên Thiên giới, bao nhiêu vị tiên vì nó
mà lao tâm khổ tứ, cho nên Ngọc Hoàng một nghìn năm trước đã nghiêm cấm
việc tàn sát Dụ Dâm rồi.”
“Nói như vậy, Ngọc Hoàng đang tạo cơ hội cho ta?”
“Ai mà biết được! Thôi, ta phải đi đây.” Chung
Quỳ quay người, vẫy tay: “Thời gian có hạn, Lam Liên tiên nữ, đừng quên ở trần gian này cô chỉ còn bốn năm dương thọ”.
“Ta biết!” Ánh mắt sắc lạnh của Hàn Cốc Liên nhìn theo bóng của Chung Quỳ dần biến mất.
“Tỷ tỷ…” Lam Úy khẽ gọi Cốc Liên.
“Úy Úy, ta mệt rồi, chúng ta trở về thôi!” Ánh sáng xanh nháng lên, mọi thứ vụt trở về yên tĩnh.
Trong căn phòng gọn gàng, Nhạc Mai Đình nằm ngủ yên lành trên giường như thể chưa xảy ra bất kỳ việc gì.
12
Một buổi sớm cuối thu, tuy đã hơn sáu giờ sáng,
nhưng bờ hồ sen trong dinh thự Hàn gia vẫn chìm trong màn tối mờ ảo.
Những đóa sen ngời ngời khoe sắc khi hè tới giờ đã héo khô gần hết, chỉ
còn lơ thơ vài cành lá dập dềnh trên mặt hồ nước. Thế nhưng, bên bờ
khung cảnh sầu héo ấy, một cặp gian phu dâm phụ đang quấn chặt lấy nhau.
“Tiểu Song, tám năm nay thật khổ cho em.” Âu Dương Bạc Ngữ ôm chặt lấy Nhạc Mai Song.
“Bạc Ngữ, anh biết tám năm nay em phải chịu đựng
những tội tình gì không!” Nhạc Mai Song òa khóc nức nở vùi đầu vào lòng
Âu Dương Bạc Ngữ. “Từ khi Hoa Thiển bước chân vào nhà này, cô ta tìm đủ
trăm phương ngàn kế gây chuyện với em. Cái lần chúng ta gặp mặt đó bị cô ta biết được, cô ta liền mách ngay với Hàn Ấu Kỳ, sau đó Hàn Ấu Kỳ lão
ta… lão ta đánh em…”
“Đồ tồi!” Âu Dương Bạc Ngữ hạ giọng rủa, càng ôm
siết mỹ nhân đang nức nở lệ ngọc vào lòng: “Tiểu Song, có chuyện này,
anh vẫn muốn hỏi em!”.
“Gì vậy?” Nhạc Mai Song nũng nịu cọ mình vào ngực người đàn ông.
“Liên Liên, Liên Liên có phải là con anh không?”
Rõ ràng cảm thấy thân thể trong lòng bỗng cứng lại, đôi tay Âu Dương Bạc Ngữ nhẹ nhàng vuốt ve trên eo Nhạc Mai Song, rồi chầm chậm xoa xuống
dưới: “Hồi ấy chúng ta uống say ở quán rượu, sau đó…”.
“Không, không phải!” Nhạc Mai Song hoảng hốt giãy ra khỏi Âu Dương Bạc Ngữ: “Liên Liên là… là con gái Hàn Ấu Kỳ…”.
“Tiểu Song, đừng dối mình gạt người nữa.” Âu
Dương Bạc Ngữ đưa tay kéo lại Nhạc Mai Song vào lòng: “Anh tính rồi,
ngày tháng em mang thai, Hàn Ấu Kỳ đang ở xa, Liên Liên sao có thể là
con gái hắn được!”.
“Bạc Ngữ, t