Disneyland 1972 Love the old s
Li Hôn Lão Ba

Li Hôn Lão Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322732

Bình chọn: 9.00/10/273 lượt.

hôn với cô ta. Khương Kham nói, lời nói khiến người ta không rét mà run.

- Hỗn láo! Mày dám nói thế? Khương Quốc Hâm giận rống to.

- Không phải nói láo mà là nói thật. Đời này con chỉ có một người vợ là Ngải Thải Nhi mà thôi.

Anh nhìn thẳng cha mẹ mình.

Cơ bản không nghĩ qua nhiều năm như vậy còn có thể nghe thấy cái tên Ngải Thải Nhi từ miệng con, vợ chồng Khương thị khó tin, khiếp sợ nhìn con.

Bọn họ nghĩ con sớm quên người phụ nữ đó rồi, sao giờ lại đột nhiên nói tới tên người phụ nữ này? Có phải bọn họ nghe nhầm.

- Con nói cái gì? Vợ chồng bọn họ nhìn nhau, Lí Nhã Vân hoài nghi hỏi con.

- Đời này con chỉ yêu duy nhất một người, sẽ chỉ lấy cô ấy làm vợ, cô ấy là Ngải Thải Nhi mẹ của các con con.

Khương Kham nhìn mẹ, kiên định nói.

- Mẹ không cho phép!

Lí Nhã Vân hét lên:

- Cô ta không xứng.

- Tao cũng không cho phép. Khương Quốc Hâm lớn tiếng ủng hộ vợ: - cô ta không xứng với Khương gia, tao tuyệt không bao giờ đồng ý?

- Thế sao? Thế thì đơn giản thôi, chỉ cần con rời khỏi nhà này là được.

Khương Kham lạnh lùng cười.

- Con nói cái gì? Lí Nhã Vân ngạc nhiên hỏi.

- Mày nói rời nhà là ý gì? Khương Quốc Hâm cũng vội hỏi.

- Nếu cha mẹ vẫn như trước kia, không thể tiếp nhận, đối xử tốt với Thải Nhi, để tránh Thải Nhi phải chịu ủy khuất, con dẫn mẹ con họ đến chỗ khác sống.

- Đến chỗ khác sống? Khương Quốc Hâm giận dữ nhìn anh: - mày cho làm như vậy thì mày còn có công việc, có nhà ở như bây giờ sao?

- Con không cần. Khương Kham nhìn thẳng cha, không chút do dự trả lời.

- Đừng có nói hươu nói vượn, Khương Kham! Lí Nhã Vân lập tức trách cứ: - con là đứa con duy nhất của cha mẹ, những thứ cha mẹ có sau này đều là của con, con rời đi cái gì, không cần cái gì! Con đi đâu?

- Rời tới nơi con muốn, cùng người con yêu sống bên nhau trọn đời.

- Mày cho là không có tiền thì mày sống thế nào? Cùng đường điêu đứng, ngày ba bữa không lo nổi sao?

Khương Quốc Hâm trào phúng nói.

- Thì ra trong mắt cha con vô dụng đến thế sao? Khương Kham cười tự giễu.

- Ý cha con không phải thế. Lí Nhã Vân nói thay chồng.

- Phải hay không cũng chẳng sao, tương lai của con chắc chắn sẽ không phải là cùng đường điêu đứng hay ba bữa không lo nổi. Thời gian sẽ chứng minh hết thảy.

- Được lắm. Ý là mày đã quyết định vì một người đàn bà mà vứt bỏ cha mẹ, công việc, tất cả mọi thứ đúng không?

Khương Quốc Hâm lạnh giọng chất vấn con.

- Nếu cha mẹ đáp ứng con rằng sẽ đối xử tốt với Thải Nhi, coi cô ấy như con thì con chẳng phải vứt bỏ gì cả.

- Mày đừng nằm mơ, cá và gấu mày chỉ có thể chọn một thôi, nếu mày đã quyết định chọn con bé đó thì…

- Ông nó!

Lí Nhã Vân lớn tiếng quát chồng, tránh cho ông nhất thời tức giận mà lại hối không kịp:

- Bây giờ chúng ta đều rất kích động, không đủ bình tĩnh, không thể xử lý hay quyết định chuyện gì. Cho nên mọi chuyện tạm dừng ở đây, chờ lúc mọi người bình tĩnh lại rồi nói tiếp.

Khương Quốc Hâm nhếch miệng, quay đầu sang một bên:

- Khương Kham con đưa Lệ Ngọc về. Lí Nhã nói với con.

- Không cần, bác gái, lái xe nhà con chờ dưới lầu rồi, con không nghĩ…

Lâm Lệ Ngọc tan nát cõi lòng nhìn về phía Khương Kham, nức nở nói:

- Xin lỗi bác trai, bác gái, con muốn về, xin lỗi. Nói xong, cô ta không quay đầu lại, bưng mặt chạy đi.

Khương Kham nhìn bóng cô ta rời đi, giận tới tái mặt.

Cô ta nói có phải thật không? Anh thực sự sau khi say rượu làm loạn mà để xảy ra chuyện này, khiến cô ta mang thai sao?

Không, đời này anh chưa làm chuyện ác gì, ông trời sẽ không trừng phạt anh như vậy mới đúng. Nhưng nếu cô ta nói thật, đứa bé kia đúng là của anh thì nên làm gì?

Thật ra chuyện này với anh mà nói chẳng phải là vấn đề vì người anh yêu thủy chung chỉ là Thải Nhi mà thôi, đời này cô là người duy nhất anh muốn kết hôn, muốn sống bên cô cả đời, tâm ý này đến chết cũng không đổi.

Vấn đề ở chỗ, chuyện này nếu bị Thải Nhi biết được thì cô có bị tổn thương không, có thể kiên định như anh không, hay sẽ nhốt anh ngoài cửa.

Đáng chết. Chuyện này phải giải quyết triệt để mới được, tuyệt đối không thể để nó ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng họ, phá hoại nguyện vọng bấy lâu nay của anh.

Buổi xã giao đáng chết, Lâm Lệ Ngọc đáng chết, uống say đáng chết.

Đáng chết!

- Mẹ!

- Sao thế? Các con chưa ăn no à?

Sau bữa tối, thấy hai con đi ra đứng ở cửa phòng bếp, Ngải Thải Nhi đang rửa bát hỏi đùa.

- Không phải. Khương Trọng Vũ trợn mắt nói.

- Mẹ, mẹ và cha thật sự hòa hảo sao? Khương Bá Vũ thành thật nhìn cô, đi thẳng vào vấn đề.

Ngải Thải Nhi khẽ nhếch miệng, sớm biết con nhất định sẽ hỏi chuyện này. Nhưng hai cậu nhóc nhịn được từ sáng tới giờ, cho tới khi Lam Tư không có mặt mới hỏi cô khiến cô thật ngạc nhiên.

- Cha nói cho con? Cô hỏi đứa lớn.

Khương Bá Vũ gật gật đầu, nhìn chằm chằm cô, gấp gáp hỏi lại:

- Là thật à mẹ? Cha nói là thật sao?

- Thật. Cô mỉm cười, gật gật đầu với con.

Nghe vậy, Khương Bá Vũ lập tức tươi cười rạng rỡ, nhưng Khương Trọng Vũ lại nhíu mày, lộ vẻ hoài nghi khó tin.

- Mẹ, mẹ đang đùa con à?

- Không phải.

- Nhưng c