Insane
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324582

Bình chọn: 7.5.00/10/458 lượt.

ái nháy mắt, để cho nàng cùng đi ra ngoài, một bước một bước dìu mẫu phi, cùng lắm thì hắn lại phải giở đủ trò khiến mẫu phi cười một tiếng là được rồi.

Rất nhanh trong đại điện cũng chỉ còn lại một mình Tiêu Vân Trác, ánh mắt hắn căng thẳng nhìn chằm chằm về phía thư phòng, yên lặng ngẩn người.

***

Thường Hy lo sợ bất an đi theo Hoàng đế vào thư phòng, nỗ lực để cho mình trấn định lại, đứng cúi đầu ở một bên, lẳng lặng chờ Hoàng đế mở miệng.

Đương kim thánh thượng ngồi ngay ngắn đằng sau bàn sách, tỉ mỉ quan sát Thường Hy một lần, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Thông tuệ của ngươi khiến trẫm thất kinh, ngươi thế nhưng lại đọc được tâm tư của trẫm!”

Thường Hy nghe vậy liền biến sắc, lập tức quỳ xuống nói: “Hoàng thượng thứ tội, Hoàng thượng thứ tội, nô tỳ sao có thể hiểu được tâm tư của ngài, chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi. Chính là cho nô tỳ lá gan lớn bằng trời nô tỳ cũng không dám đi đoán tâm tư của Hoàng thượng, huống chi Hoàng thượng vốn là chân long thiên tử, nô tỳ chỉ là một tiện tỳ nho nhỏ, người phàm trần nào có thể đoán ra được tâm tư của Hoàng thượng! Hoàng thượng chính là đề cao nô tỳ rồi!”

Minh tông Hoàng đế nhìn Thường Hy, thấy khuôn mặt nàng lo sợ không yên, cười nhẹ nói: “Ngươi rất sợ trẫm?”

Thường Hy nghe lời đó thiếu chút nữa đã bất tỉnh, nói cái gì vậy? Định thần trở lại, nói: “Long uy của Hoàng thượng, nô tỳ nhìn thấy tự nhiên vô cùng kính ngưỡng!”

Không nói sợ lại nói kính ngưỡng, có ý tứ, có chút ý tứ! Minh tông Hoàng đế nhìn Thường Hy, không tiếp tục mấy vấn đề nhảm nhí này, đổi loại giọng điệu nặng nề tiếp tục nói: “Lần này trẫm biết ngươi chịu chút uất ức, chẳng qua đây cũng không phải chuyện đại sự gì. Từ xưa đến nay lấy quân làm đầu, chủ tử làm đầu, đừng nói đẩy ngươi đi xuống, dù có trực tiếp đánh chết cũng là mạng của ngươi!”

Thường Hy nghe vậy nheo mắt, trong lòng có chút tức giận, nàng biết đây là Hoàng đế đang gõ đầu nàng rồi, không cần cậy vào chính mình thông minh là có thể muốn làm gì thì làm. Sau lưng treo mộ tầng mồ hôi, lòng bàn tay cũng có chút ẩm ướt, Thường Hy suy nghĩ một chút rồi nói: “Hoàng thượng nói đúng lắm, nô tỳ tự biết thân phận của mình, vạn lần cũng không dám vọng tưởng.”

“Hiểu là tốt rồi!” Minh tông ngược lại rất hài lòng Thường Hy thông tuệ, cuối cùng lại nói một câu: “Ngu Thường Hy, thông minh cố nhiên là chuyện tốt, nhưng ngươi cũng nên biết một đạo lý, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, hăng quá hóa dở. Hy vọng ngươi có thể hiểu lời trẫm, biết mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì!”

Thường Hy thật sự có chút hồ đồ, trên mặt bày ra một tầng sương mù, hồi lâu mới lên tiếng: “Tạ Hoàng thượng dạy bảo, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận tính hầu hạ Thái tử gia, không bao giờ có suy nghĩ gì khác!”

Nói câu này Hoàng đế thỏa mãn mà gật gật đầu, phất tay một cái cho Thường Hy lui xuống. Thường Hy liền cả kinh, nàng còn tưởng Hoàng đế kêu nàng vào thư phòng là có chuyện gì trọng đại, nhưng mà chỉ nói đúng mấy câu như vậy liền đuổi nàng? Nàng còn cho là sẽ ban thưởng cái gì, thì ra là cái rắm cũng không có, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói gì, lặng lẽ lui ra ngoài.

Lúc Thường Hy ra khỏi đại điện đã sớm không có một bóng người, không biết vì sao cảm giác trong lòng không được thoải mái. Nàng cho là sẽ có người chờ nàng, dù là một người cũng được, nhưng là trừ tiếng gió lướt yên lặng thì cái gì cũng không có. Khẽ thở dài một tiếng, nhấc chân bước ra khỏi đại điện, ngoài điện ánh nắng tươi sáng, chiếu lên người một mảnh sáng ngời. Thường ngày vẫn cảm thấy ánh mặt trời thật gay gắt, lúc này lại thấy càng ấm nóng càng tốt, đuổi đi hết cái lạnh lẽo trong lòng nàng.

Mới vừa đi được vài bước liền nhìn thấy Vãn Thu không biết từ nơi nào vọt ra, nhìn trên nhìn dưới đánh giá Thường Hy một phen rồi mới lên tiếng: “Cuối cùng tỷ cũng ra, Thái tử gia vừa mới đi, vốn là định chờ tỷ ra ngoài nhưng lại xảy ra việc gấp nên phải vội vàng rời khỏi đây, trước khi đi có dặn muội đứng đây chờ tỷ tỷ. Aii, giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm được một chút a!”

Thường Hy nghe được Tiêu Vân Trác một mực đứng ở nơi này chờ mình, phiền muộn tràn ngập trong lòng bất chợt tan thành mây khói, tâm tình cũng trở nên khá hơn, nhìn Vãn Thu nói: “Chúng ta trở về đi thôi, nơi này cũng không phải địa phương tốt đẹp gì, tránh cho một hồi không biết lại gặp phải tai bay vạ gió!”

Vãn Thu gật đầu một cái rồi cùng với Thường Hy đi trở về, vừa đi vừa nói: “Ngu tỷ tỷ, nghe nói tỷ cũng không để cho Hoàng thượng xử phạt Ngũ hoàng tử phi cùng Đại hoàng tử phi, đây là vì cái gì nha? Họ khi dễ tỷ như vậy sao lại có thể dễ dàng bỏ qua chứ? Hoàng thượng chẳng nhẽ cũng không chịu cho tỷ một cái công đạo sao?”

Thường Hy trong lúc bất chợt liền nhớ tới những lời nói đầy ẩn ý kia của Hoàng thượng, sắc mặt biến hóa, nạt nhỏ: “Phi! Lời này cũng có thể nói ra sao? Cái gì gọi là cho ta một cái công đạo? Hoàng thượng nói đó là hiểu lầm, đó chính là hiểu lầm, lần sau cũng không thể tùy tiện nói như vậy nữa biết chưa, cẩn thận mạng của muội đấy!”

Thường Hy lại nhớ đến câu nói của Minh tông: thông minh quá sẽ bị