XtGem Forum catalog
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324554

Bình chọn: 9.5.00/10/455 lượt.

n nói: “Bẩm phụ hoàng, lúc ấy ở trước đại điện không chỉ có Tam đệ muội có thể làm chứng cho Ngu Thường Hy mà còn có cung nữ, thái giám đứng phục vụ, tất cả đều nhìn thấy một màn này. Kính xin phụ hoàng tuyên bọn họ đi vào đối chất liền biết rõ thật giả!”

Tiêu Vân Trác đột nhiên nói ra những lời này, một mặt chính là chứng minh xem lời nói của Lệ Bình có phải là thật hay không. Huống chi chuyện vừa mới xảy ra, Hoàng thượng liền đem tất cả mọi người đến đây, họ không có thời gian tiếp xúc thông đồng lẫn nhau. Khó trách lúc đó Tiêu Vân Trác mặc dù không có đi xuống cứu Thường Hy nhưng lại sai khiến thị vệ khống chế đám cung nữ, thái giám bên cạnh. Một chiêu này tuy nói lớn không lớn nhưng nhỏ cũng không phải là nhỏ, đối với La Thúy Yên mà nói thì vô cùng bất lợi. Thể diện mất sạch, chỉ sợ thánh sủng cũng mất theo, tiếp đó Ngũ hoàng tử cùng Mị phi cũng sẽ không chào đón nàng ta. Dù sao Mị phi cần là một cô con dâu có thể mang lại ích lợi cho con trai của bà, chứ không phải là kẻ ngáng đường.

Trên mặt Mị phi quả nhiên lạnh lùng một mảnh, Tiêu Vân Bác cũng thoáng qua một tia âm ai, ánh mắt nhìn Tiêu Vân Trác càng thêm ác độc. La Thúy Yên lại càng không nghĩ tới Tiêu Vân Trác còn có chiêu này, trong lúc nhất thời trở nên hốt hoảng vô cùng.

Hoàng quý phi cắn răng nhìn con dâu nhà mình, lại nhìn thằng con trai không có tiền đồ, trong lòng thầm than một hơi, nhưng là vẫn biết lúc này chính là cơ hội để đả kích Mị phi, cuối cùng Lệ Bình cũng có một điểm phúc khí, chuyện này chưa có hoàn toàn phá hư, vì vậy trong lòng cũng nhẹ nhõm đi chút ít, lập tức nhìn Hoàng thượng cười nói: “Hoàng thượng, Thường Hy đứa bé này quả thật thần thiếp đã gặp qua. Lần trước thời điểm tuyển tú bức tranh thêu của nàng bị phá hư, lúc ấy ở trên đại điện nàng tự mình thêu cho thần thiếp một bức chân dung, thần sắc sống động vô cùng. Người xưa thường nói, tâm đang là phẩm đang, đứa nhỏ này nếu tâm thuật bất chính cũng sẽ không thể thêu ra được một bức tranh đẹp như vậy!”

Nói tới chỗ này ngẩng đầu quan sát Hoàng thường một cái, chỉ thấy thần sắc ngài có chút giãn ra, lại tăng thêm sức nói: “Người khác không biết, nhưng Lệ Bình là cái tiểu bát hầu (con khỉ nhỏ lắm chuyện) thì ngài cũng biết, từ trước đến giờ là nhẹ nhõm tự quán, cũng ỷ vào Hoàng thượng nuông chiều nên mới để cho con bé không có quy củ như vậy, nhưng trong hậu cung có người hoạt bát hiếu động như vậy cũng là chuyện tốt. Hài tử này có điểm tốt đó chính là bộc trực, nhìn người thẳng, suy nghĩ cũng thẳng thắn, nói chuyện đều là không qua đại não, ngài cũng đã xem đứa nhỏ này nói chuyện không mệt rồi đó thôi!”

Nói tới chỗ này, trên mặt Hoàng thượng liền dẫn lên ba phần nụ cười, nhìn Lệ Bình cũng toát lên vài phần thương yêu, gật gật đầu nói: “Trẫm cũng thích con bé ăn nói thẳng thắn, lời này của nàng nói không sai!”

Hoàng quý phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, che miệng cười nói: “Cũng chính là do ngài nuông chiều con bé. Nếu ngày nào đó tiểu bát hầu này đem mái nhà lật tung lên, ngài cũng đừng oán giận thần thiếp không quản giáo, đây chính là ngài không cho thần thiếp trông nom!”

Hoàng đế liền cười ra tiếng, nhìn Lệ Bình nói: “Con dâu của Hoàng quý phi sao, tưởng tượng hay lắm! Ngươi nói chuyện này có xảy ra thật không? Đây chính là chuyện lớn đó!”

Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, chỉ cần không phải là kẻ ngu cũng hiểu được ẩn ý của Hoàng thượng. Thường Hy lại càng kinh ngạc, không nghĩ tới Lệ Bình lại được Hoàng thượng yêu mến như vậy, trong lòng không khỏi thay nàng vui vẻ. Cũng khó trách, tính tình cô ấy như vậy, mọi người không yêu thích mới là lạ, hôm nay coi như nàng giữ được cái mạng nhỏ này rồi!

“Bẩm phụ hoàng, ngày thường ngôn ngữ của con dâu tuy có chút tùy tiện, nhưng vẫn là hiểu được nặng nhẹ, chuyện như vậy nào dám nói bừa. Con dâu dám lấy tính mạng đảm bảo, mỗi lời nói đều là thật, nếu có nửa điểm gian dối, con dâu nguyện mặc cho người trách phạt!” Thời điểm Lệ Bình nói đến đây, trong thanh âm còn mạng theo chút mùi vị làm nũng, giống như cô gái được chiều chuộng gặp phải người cha nghiêm khắc, làm cho người ta cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp.

Quả nhiên sắc mặt Hoàng thượng càng thêm cao hứng, lại giả vờ trách mắng nói: “Ngươi cứ như vậy nguyện tin tưởng Ngu Thường Hy?”

Lời này chính là mấu chốt, nói hay thì không sao nhưng nếu nói xong không ra gì sẽ dẫn đến chuyện mấy Hoàng tử bí mật cấu kết lẫn nhau, phạm vào đại kỵ của Hoàng đế, chỉ sợ trong khoảnh khắc sẽ dẫn đến đại nạn ngập đầu. Vì vậy câu này vừa hỏi ra liền làm cho Hoàng quý phi, Tiêu Vân Trác thậm chí còn có cả Tiêu Vân Thanh có chút khẩn trương.

Lệ Bình mặc dù cá tính thẳng như ruột ngựa nhưng cũng không phải là người không có não, hé miệng mà cười, giống như vô ý nói: “Lần trước phụ hoàng còn cùng với con dâu nói, quen biết ngèo hèn, chung cam khổ, đồng hoạn nạn mới là tri kỷ. Thường Hy mặc dù chỉ xuất thân thương nhân nhưng lại phong nhã cao thượng, nói năng thỏa đáng, lễ nghi quy củ, từng cử chỉ hành động đều được Vương mama rất tán thưởng!” Nói tới chỗ này liền cười lên một hồi than