
“Cô đừng khóc, cùng lắm thì từ nay về sau cô đi theo tôi là được rồi!”
Thường Hy nghe vậy một hơi thiếu chút nữa lại ngất xuống. Cái gì? Để cho nàng theo một thái giám? Thường Hy hừng hực lửa giận lại vọt đi lên, gắt gao nhìn Tiêu Vân Trác, nhãn tình là ngọn lửa dường như có thể thiêu rụi cả đài thủy tạ này. Nàng cắn răng nói: “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa! Ngươi cái tên thái giám chết bầm, ngươi thối cầm thú, ngươi chiếm được tiện nghi còn ra vẻ! Ngươi đi chết đi!”
Thường Hy một cước đá Tiêu Vân Trác bay vào trong hồ, mình thì bụm mặt chạy. Nàng thật không muốn sống, chuyện này làm sao có thể xảy ra đây?
Ngày đó Thường Hy trở về Vĩnh Hạng cung, đến ban đêm liền sốt cao không ngừng, đây là do kinh sợ đến không chịu nổi! Lệ Bình cả ngày ở bên chăm sóc nàng, Vương mama đến thái y viện mời thái y đến bắt mach kê thuốc, đổi tới đổi lui, thay thuốc mấy lần mà vẫn chưa có tỉnh lại.
Lệ Bình lau nước mắt nhìn Vương mama nói: “Mama, vậy phải làm sao bây giờ? Cũng đã bốn ngày rồi, thế nào còn không có tỉnh? Nếu không… Nếu không ngài đi mời y chính của Thái y viện tới đây nhìn một chút đi, ta sợ nàng sẽ thật không tỉnh lại nữa rồi!”
Vương mama lắc đầu một cái nói: “Hồ nháo, nàng chỉ là một tú nữ làm sao có thể mời được đến y chính đại nhân? Chế độ của hậu cung ai dám mạo phạm, không muốn sống nữa sao? Ta đã mời ba ngự y đến đây, nếu nàng còn không có tỉnh ta cũng không còn cách nào, chỉ có thể để nàng xuất cung thôi!”
Lệ Bình nghe vậy thân thể khẽ run lên, lôi kéo tay Vương mama nói: “Mama, xin người thương xót, Thường Hy bệnh nặng như vậy, nếu lúc này hoạt động sẽ nguy hiểm đến tính mạng của nàng. Mama ngàn vạn lần đừng làm như vậy, ta cầu xin mama đấy!”
Vương mama đưa tay đỡ Lệ Bình đang muốn quỳ xuống: “Ta cũng không còn cách nào khác, sáng ngày kia trong cung sẽ có thánh chỉ truyền xuống. Nếu là có phần của nàng, nàng bất tỉnh liền mất đi cơ hội, nếu không có thì ta cũng phải để nàng xuất cung, đây là quy củ từ xưa đến nay, ai dám trái lại?”
Lệ Bình nghe vậy, cả người liền ngay cả một chút hơi sức đều không có, run run nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Thường Hy… Thường Hy… Nàng làm sao lại mệnh khổ như vậy a?”
Vương mama nhìn Thường Hy đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Ngươi ở đây chiếu cố nàng cho tốt, ta lại đến chỗ Hoàng quý phi một chuyến, khiến nàng có thể hay không phá lệ một lần phái y chính đại nhân tới đây chẩn bệnh. Ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá, không nhất định có thể thành…”
Lệ Bình nghe vậy liền một phen cầm lấy tay Vương mama, thiên ân vạn tạ nói: “Cám ơn mama, cám ơn mama, Lệ Bình nhất định sẽ ghi nhớ ân điển ngày hôm nay. Ngày khác nếu Lệ Bình có thể một bước lên mây, tuyệt đối sẽ không quên mama!”
Vương mama mắt khẽ cong nói: “Ta không phải là vì ngươi, chỉ sợ lương tâm của mình không yên ổn. Ngươi cũng không cần để ở trong lòng, chỉ cần chăm sóc nàng thật tốt là được rồi!”
Sau khi Vương mama đi, Lệ Bình nhìn Thường Hy một chút rồi xoay người hướng phòng bếp nhỏ đi tới, nơi đó sắc thuốc không biết xong chưa, nàng phải đi xem một chút. Nghĩ tới đây lại đưa tay sờ trán Thường Hy, vẫn còn có chút nóng, thay nàng kéo lại chăn, sau đó mới yên tâm đi ra ngoài.
Mới ra đến cửa thiếu chút nữa liền đụng phải người, Lệ Bình lui về phía sau một chút, nhìn tiểu thái giám xa lạ trước mắt, cảnh giác hỏi: “Ngươi là người nào?”
“Xin hỏi Ngu cô nương có ở đây không?” Tiểu thái giám kia cung kính hỏi.
“Ngu cô nương?” Lệ Bình lặp lại một lần, hỏi: “Ngươi tìm chính là Ngu Thường Hy sao?”
“Đúng, đúng vậy! Xin hỏi đây là phòng của nàng sao? Ta có chuyện tìm nàng!” Tiểu thái giám kia hưng phấn nói.
“Ngươi là ai? Tìm Thường Hy làm cái gì?” Lệ Bình nhìn khuôn mặt tươi cười của tiểu thái giám mà phòng bị hỏi, không có nghe Thường Hy nhắc qua nàng biết tiểu thái giám ở nơi này a, tiểu tử này là lai lich thế nào?
“Ta là ai không tiện nói rõ, làm phiền vị cô nương này mời Ngu cô nương ra ngoài, ta có đồ cần giao cho nàng!” Tiểu thái giám kia vẫn như cũ cười nói, mặc dù tươi cười cũng không lộ ra cảm giác hèn mọn.
“Nàng bị bệnh, đã hôn mê bốn ngày rồi, nếu có chuyện gì khẩn cấp ngươi cứ nói với ta, ta sẽ truyền đạt cho nàng!” Lệ Bình mặc dù hiếu kỳ lai lịch của tiểu tử thái giám này, nhưng giờ phút này cũng không có thời gian cùng hắn lằng nhằng, nói thẳng.
“Bị bệnh? Rất nặng sao? Làm sao lại ngã bệnh vậy?” Tiểu thái giám rất là kinh ngạc hỏi.
Lệ Bình nhìn hắn, không nhịn được liền nói: “Làm sao ngươi nhiều chuyện vậy? Có lời nói thẳng, không có gì muốn nói thì lập tức rời đi, ta còn phải đi xem thuốc của Thường Hy đã sắc xong chưa!”
Tiểu thái giám tựa hồ có chút do dự, nhưng một lúc sau cũng xoay người rời đi. Lệ Bình cau mày nhìn thân ảnh của tiểu thái giám, thở phì phò dậm chân một cái, thần phật nơi nào a?
Vương mama có chút thất vọng trở lại, không gặp được Hoàng quý phi, nghe nói nàng ta đi gặp Hoàng thượng. Lệ Bình nghe vậy nước mắt lập tức rơi, nức nở nói: “Thuốc sắc xong một hớp cũng không uống được, tất cả đều ói ra, tiếp tục như vậy làm sao có thể khỏi