Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326253

Bình chọn: 10.00/10/625 lượt.

.”

Tiêu Vân Trác nhíu mày nhìn Thường Hy, biết là nàng nghĩ tới chiều hướng không đúng, vốn không muốn nói, bởi vì hắn không biết nên nói như thế nào. Hắn rất khinh thường lời hứa hẹn, phụ hoàng đối với mẫu hậu đã từng hứa hẹn qua, nhưng là nhìn lại thì ông ấy đã làm được những gì?

Nhưng khi nhìn đến thần sắc thương tâm thất vọng của Thường Hy, hắn lại cảm thấy mình thật giống như một kẻ bạc tình, trong lòng rất áy náy. Cho nên hắn khẽ cắn răng, nhìn Thường Hy nói: “Không phải là ta không trả lời, mà là ta không biết trả lời thế nào.”

Thường Hy nghe được lời nói của Tiêu Vân Trác thì chợt ngẩng đầu lên, không nghĩ tới lúc này hắn lại chịu mở miệng, đang muốn nói chuyện thì Tiêu Vân Trác lại ngăn lại: “Nàng không được nói gì, chỉ nghe ta nói. Chờ ta nói xong nàng mới được nói.”

Thường Hy gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa, nhưng là trong đôi mắt kia lại lộ ra vẻ khẩn trương. Nàng bây giờ rất nôn nóng, một lòng nàng đã thất lạc trên thân nam nhân này, nếu như hắn không thích nàng thì mặt mũi nàng biết đặt vào đâu? Lòng nàng biết phải làm sao bây giờ?

Mặc dù cảm giác mình buồn cười nhưng là Thường Hy không có biện pháp không khẩn trương.

Tiêu Vân Trác nhìn bộ dáng Thường Hy, đột nhiên cảm thấy nàng cùng bản thân hắn cũng giống nhau một dạng, hắn cũng rất là khẩn trương đấy. Nghĩ như vậy thì tâm tình nặng nề cũng tản đi một chút, trong đôi mắt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Mỗi lần đối mặt với Thường Hy hắn đều có thể dễ dàng buông lỏng bản thân mình, bất tri bất giác mà cười, thói quen thật là đáng sợ.

“Còn nhớ những lời ta nói với nàng thời điểm nàng vừa mới tiến vào Đông cung không?” Tiêu Vân Trác mở miệng hỏi, trên mặt chậm rãi hiện lên một tầng ngưng trọng.

Thường Hy nhăn mày liễu, chu mỏ nói: “Chính là lần anh phạt tôi quỳ kia á?”

Tiêu Vân Trác gật đầu một cái. Thường Hy hít sâu một hơi rồi mới lên tiếng: “Nhớ. Anh nói nữ nhân đứng bên cạnh anh phải cường giả.”

Tiêu Vân Trác cười, Thường Hy thế nhưng vẫn còn nhớ rõ, lại hỏi: “Vậy bây giờ nàng hiểu rõ ý tứ của những lời này không?”

Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, thấy được trong đôi mắt kia mang theo nồng đậm nụ cười, gật gật đầu nói: “Ngay từ lúc đó cũng đã hiểu, nhưng là không có cảm nhận được sâu sắc như hiện tại. Thân sống ở Đông cung, không lúc nào là không có người chằm chằm nhìn ngó vào bản thân. Nếu là người vô dụng, chỉ sợ không sống nổi, sớm muộn cũng bị người khác hại chết.”

Nói tới chỗ này Thường Hy liền nhớ tới tình hình mấy ngày nay trong cung mà âm thầm thở dài, trong lúc bất chợt tựa hồ có chút hiểu rõ, nhưng lại cảm thấy còn nhiều thứ vẫn mơ hồ, chính nàng cũng không biết nữa.

Tiêu Vân Trác nhìn vẻ mặt Thường Hy, nói tiếp: “Lúc nàng vừa mới vào Đông cung, ta cũng chỉ cảm thấy nàng rất thông minh, trong nhà có nhiều tiền, đối với ta coi như một trợ lực, chỉ cần để tâm bồi dưỡng thì tương lai có thể trở thành một cánh tay đắc lực. Kết quả là ta chưa cần ra tay bồi dưỡng thì nàng đã liên tiếp lập công lớn, mỗi một lần lại mang đến cho ta một kinh ngạc bất ngờ, lại khiến ta vui mừng không thôi.”

Thần sắc Thường Hy cứng đờ, thì ra hắn vẫn thủy chung chỉ coi nàng như một người hữu dụng. Nàng không khỏi ảo não, nói cũng đúng, ngay cả khi nàng đủ thông minh, ngay cả khi nhà nàng rất có tiền, thế nhưng vẫn không bì được với tầm quan trọng của địa vị, nàng xứng với Tiêu Vân Trác sao? Nhưng nếu như để cho nàng trở thành một trong ba ngàn mỹ nữ của hắn, có thể trước kia nàng sẽ bằng lòng, bởi vì nàng không thích hắn, nhưng bây giờ nàng không muốn, một chút cũng không muốn.

Tiêu Vân Trác nhìn thần sắc Thường Hy nhưng không có hỏi tới, ngược lại tiếp tục nói: “Ở địa vị này của ta, tam cung lục viện đó là một loại cách thức để làm cân bằng thế lực triều đình, ngay cả như mẫu hậu ta lúc đầu rất yêu phụ hoàng nhưng cuối cùng vì giang sơn của ông ấy mà đem từng mỹ nhân một nạp vào hậu cung.”

Nói tới chỗ này, thần sắc Tiêu Vân Trác bất chợt cứng lại, nhìn Thường Hy hỏi: “Không cần ta giải thích, chắc nàng cũng hiểu được những thứ trong thạch động kia có ý nghĩa gì đúng không?”

Sắc mặt Thường Hy xanh lại, ban đầu nàng còn có chút hoài nghi, không nghĩ tới thật sự là như vậy, năm đó Tấn vương có mưu đồ soán vị. Nhưng là vì sao ông ấy lại dễ dàng từ bỏ đây? Dù sao cũng đã nắm trong tay nhiều binh khí, vàng bạc như vậy, ông ấy có lý do gì nói buông tay liền buông tay?

Thấy được biểu tình kinh ngạc của Thường Hy, Tiêu Vân Trác cũng không muốn tiếp tục ở đề tài này nữa, lại nói: “Mẫu hậu ta qua đời sớm, đại ca và ngũ đệ nhìn chằm chằm ngôi vị Hoàng đế, lấy thông minh của nàng nhất định có thể nhìn ra những năm gần đây tình cảnh của ta có bao nhiêu hung hiểm.”

Nghe tới đó thì Thường Hy im lặng không lên tiếng. Từ xưa đến nay chuyện tranh giành ngôi vị Hoàng đế chưa có bao giờ ngừng lại, nếu như một buổi sáng thức dậy nghe người ta nói không còn chuyện tranh giành đế vị nữa thì mới là lạ đấy. Trước kia tuy nàng biết rằng việc tranh đoạt này vô cùng nguy hiểm, nhưng là không có khắc sâu trải nghiệm như mấy tháng vừa qua. Nàng là Thượng nghi Đ


Insane