
Ánh mắt Thường Hy sáng lên, hé miệng gọi: “Tứ Thần ca ca!”
Nam tử kia nghe vậy thì dừng bước chân, quay lại nhìn về phía Thường Hy. Chỉ thấy nam tử kia làn da nhẵn nhụi, so với nữ tử bình thường còn đẹp hơn, hai hàng lông mày sắc bén như đao phong nhưng lại nhìn không ra một tia lệ khí, mắt không lớn nhưng cực kỳ sáng rỡ, tất cả hợp lại thành bộ dáng khiến người ta không thể không bị hấp dẫn. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng màu hồng, một thân trường bào trắng như tuyết, thắt lưng mang đai bạch ngọc, chân đi giày tơ màu nguyệt bạch, trong tay cầm một chiết phiến, mặt quạt vẽ một bức tranh núi xanh nước biếc, thật là một bộ dáng tài tử Giang Nam dịu dàng như ngọc, nào có một tia hơi thở đen tối, hỗn loạn của thương nhân!
Chương Tứ Thần quay đầu lại nhìn thấy Thường Hy, khẽ mỉm cười sải bước đi tới: “Hy muội muội tại sao lại trở về? Từ khi vào cung cũng không thấy có một tin tức báo về!”
Chương Tứ Thần quan sát Thường Hy, chỉ thấy nàng đi một đôi giày thêu hoa văn tinh xảo, áo khoác ngoài màu hồng cánh đào, váy dài xanh nhạt, chéo quần thêu hoa văn chìm, bước đi giống như lớp lớp sóng gợn, trông cực kỳ đẹp mắt. Trên đầu vấn thiên vân kế (một kiểu búi tóc thời xưa), cài một cây trâm bích ngọc phỉ thúy, trâm kia màu xanh biếc bóng loáng càng làm tôn lên dáng vẻ kiều diễm của nàng. [lược bỏ 10.000 từ miêu tả này nọ'>
Thường Hy không trả lời hắn mà hỏi ngược lại: “Tứ Thần ca, sao huynh lại tới đây? Không phải trong nhà buôn bán rất bận rộn sao?”
Nghe được Thường Hy quan tâm, Chương Tứ Thần khẽ mỉm cười, thần thái trước sau như một tao nhã, lịch sự, trong lúc hành động lại mang theo một phần thoải mái, dịu dàng của nam tử Giang Nam, cười nói: “Buôn bán bận rộn đến mấy cũng không thể để ảnh hưởng đến sức khỏe được! Ta muốn ra ngoài thư giãn mấy hôm, hai ngày trước Thụy Lân có sai người nhắn tin đến đây tụ họp một chút, ta liền tới, không nghĩ tới còn có thể được nhìn thấy muội, thật sự là vui mừng ngoài ý muốn rồi!” Nói tới chỗ này thì đột nhiên dừng lại, thần sắc có chút ngưng trọng: “Muội ở trong cung có tốt không?”
Thường Hy nghịch ngợm cười cười, giống như ngày trước lôi kéo ống tay áo Chương Tứ Thần cùng bước vào trong cửa rồi mới lên tiếng: “Rất tốt! Hôm nay muội đã trở thành từ tam phẩm Thượng nghi Đông cung, ân điển như vậy từ trớc đến giờ còn chưa có, còn có thể không tốt sao?”
Chương Tứ Thần hiển nhiên cả kinh, khẽ nhíu mày nói: “Không có nghe trong Đông cung có chức vị này, chỉ có Ngự tiền thượng nghị, đây là có chuyện gì xảy ra?”
Thường Hy liền đem mọi chuyện đơn giản nói lại một lần, cuối cùng nói: “Muội xem như là trong họa có phúc, chỉ sợ hai vị kia giận đến bốc khói rồi đấy!”
Nghe được lời nói tinh nghịch của Thường Hy, Chương Tứ Thần không nhịn được cười khẽ một tiếng, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu của nàng, nói: “Muội cũng đủ lớn mật, tình huống lúc ấy khó khăn như vậy còn có thể lật mình, thật may là bá phụ dạy dỗ tốt, nếu đổi là tiểu thư khuê các nhà khác, ngay cả mạng cũng không giữ được rồi!”
Mặc dù trên mặt là nụ cười nhưng trong thanh âm cũng không giấu được vẻ lo lắng chân thành, dù hắn đã cố hết sức che giấu nhưng là vẫn lộ ra một chút.
Thường Hy đang muốn nói chuyện chợt nghe thấy đằng sau vang lên một thanh âm vô cùng sắc bén: “Ban ngày ban mặt cô nam quả nữ lôi lôi kéo kéo nhau còn ra thể thống gì? Ngu Thượng nghi, đây chính là quy củ cô được học sao?”
Vừa nghe đến thanh âm này, Thường Hy sợ hết hồn, theo bản năng buông lỏng ống tay áo Chương Tứ Thần ra. Nhất thời, Chương Tứ tTần có chút mất mát, theo ánh mắt của Thường Hy nhìn lại, chỉ thấy người tới vóc dáng cao ráo, lãnh đạm như sương, khuôn mặt tuấn tú như được chạm khắc, nổi bật trên đó là hai hàng lông mày đem nhánh cùng với đôi mắt lạnh lẽo thế nhưng làm cho hắn không khỏi run lên. Chương Tứ tThần hắn đã đi bắc vào nam không biết bao nhiêu nơi, người hắn gặp nhiều không kể xiết nhưng là lần đầu tiên có cảm giác áp bức mãnh liệt như thế này, lại xuất phát từ một nam tử tựa hồ còn không lớn tuổi hơn hắn.
Trong khi Chương Tứ Thần quan sát nam tử mới đến, đồng thời Tiêu Vân Trác cũng đang quan sát hắn, quả nhiên là tác phong nhanh nhẹn, khí vũ hiên ngang, thương nhân có thể có được khí chất như vậy quả thực cũng hiếm thấy. Khó trách Ngu Thường Hy tâm tâm niệm niệm nghĩ đến hắn, khó trách nha đầu kia không đem mình ở trong lòng. Lại nghĩ tới vừa rồi Ngu Thường Hy chủ động kéo ống tay áo Chương Tứ hần, khuôn mặt hắn lại đen thêm mấy phần.
Thường Hy nhìn thấy Tiêu Vân Trác thật sợ hết hồn, buông ra Chương Tứ thần bước nhanh đi tới, trên mặt mang theo kinh ngạc hỏi: “Ngài không phải là có chuyện cần làm sao? Tại sao lại tới? Làm sao tìm được nhà ta?”
Tiêu Vân Trác lạnh lùng liếc Thường Hy một cái, thản nhiên nói: “Bản Thái tử tới đương nhiên là có chuyện, Ngu Thượng nghi…”
Thường Hy vừa vào đến cửa tự nhiên có gia đinh một đường tiến vào trong thông báo, chỉ trong thời gian uống cạn một chung trà Ngu lão gia, Ngu phu nhân cùng với ba vị ca ca của Thường Hy cũng ra đón, vừa đúng lúc nghe được mấy lời này của Tiêu Vân Trác, biế