
được nhắc?”, Chiêm Khắc Cần chau mày, chợt có tiếng chuông cảnh
báo vang lên trong đầu, “Trừ phi đến giờ cậu vẫn không quên được cô ấy”. Anh
không ngần ngại xé rách vết thương của Cận Trọng Kỳ, chính vì không muốn bạn
tiếp tục tự giam mình trong đó.
“Tôi không muốn bàn về vấn đề này nữa.” Cận Trọng Kỳ hơi nhắm mắt, không dám
nhìn thẳng vào ánh mắt trầm tư của Chiêm Khắc Cần.
“Trọng Kỳ!”, Chiêm Khắc Cần không dễ từ bỏ, “Chuyện đã qua rất lâu rồi, cậu
không nên...”.
“Đủ rồi! Chiêm Khắc Cần!” Chiêm Khắc Cần hỏi dồn như vậy khiến anh rất khó
chịu. “Tôi đã nói không muốn bàn về vấn đề này!” Đây là giới hạn lòng kiên nhẫn
của anh, cũng là một nguyên tắc.
Chiêm Khắc Cần im lặng, rất lâu sau mới thở dài nói: “Tôi chỉ không muốn tâm
trạng xấu ảnh hưởng đến cậu”. Hơn nữa còn vì một cô gái đã là vợ người khác.
Dứt lời, Chiêm Khắc Cần quay người rời khỏi phòng làm việc của Cận Trọng Kỳ.
Cận Trọng Kỳ trừng mắt nhìn cánh cửa đã khép, sau đó rời ánh mắt đến túi hồ sơ
vẫn nằm trên bàn mà không có ý định chạm đến...
***
Kế Chỉ Tường thẫn thờ cắt miếng thịt trên đĩa sứ mà
không hề chú ý đến nhân vật nam chính.
Hôm nay cô đến đây là vì bố, chứ không phải vì bản thân, hơn nữa muốn cô phải
có cảm tình với một người đàn ông lần đầu gặp mặt. Điều này không những khó
khăn mà còn rất vô lý, vì thế cô chẳng thể tự thuyết phục mình chân thành đối
đãi với họ được.
“Chỉ Tường, Chỉ Tường?”, một giọng căng thẳng đánh thức cô khỏi dòng suy nghĩ
của mình. Cô ngừng ăn, ngẩng đầu lên vẻ bị động, ngơ ngẩn nhìn về phía người
vừa lên tiếng.
“Có chuyện gì sao? Anh Đinh.” Đinh Bồi Doãn là trợ lý của Kế Chí Xương. Khi Kế
Chí Xương nhập viện, anh trở thành người giúp đỡ Kế Chỉ Tường trong công việc.
Đinh Bồi Doãn lớn tuổi hơn cô, nên Kế Chỉ Tường gọi là anh Đinh.
“Em đừng ngây ra như thế nữa, anh Cận muốn nói chuyện với em”, Đinh Bồi Doãn
nửa câu trước thì nhỏ giọng nhắc nhở, nửa câu sau lại cố ý nói lớn để mọi người
đang có mặt đều nghe thấy.
Đinh Bồi Doãn mang ơn ông Kế. Hôm nay Kế Chí Xương giao cho anh nhiệm vụ quan
trọng thế này, đương nhiên anh phải cố gắng hết sức để hoàn thành trọng trách.
Cận Trọng Kỳ là giám đốc một công ty đang rất phát đạt, vì vậy thân phận cũng
vô cùng tôn quý, Đinh Bồi Doãn không cho phép bản thân có sơ suất nào ảnh hưởng
không tốt đến chuyện mà ông Kế giao phó.
“Vâng?” Kế Chỉ Tường chớp chớp mắt để xóa đi sự mơ hồ rồi mới rời ánh nhìn đến
chỗ Cận Trọng Kỳ. Sau đó cô ngây người, chẳng thể rời mắt đi được nữa...
Anh ta... cô nên nói thế nào nhỉ?
Thật ra trong số những người đàn ông Kế Chỉ Tường từng gặp, anh ta là người đẹp
trai nhất.
Đôi mày rậm hơi xếch chứng tỏ anh ta là người cố chấp và không dễ thỏa hiệp;
đôi mắt đen sáng, trong suốt như có thể soi thấu trái tim người khác; mũi cao;
môi mỏng khẽ nhếch, thể hiện cá tính cương nghị, người đàn ông này... rất nguy
hiểm!
Cô đột nhiên rùng mình, cảm giác bản thân đang đùa với hổ!
“Có vẻ cô Kế đây không muốn đến cuộc hẹn này”, khóe môi hiện nụ cười châm biếm,
Cận Trọng Kỳ vừa mở lời đã vào thẳng vấn đề.
“Không, tôi rất vinh hạnh khi có cơ hội được gặp anh Cận”, cầm khăn ăn lên lau
khóe miệng, Kế Chỉ Tường không quên vai trò của mình để không phụ lòng mong đợi
của bố. Cô cố gắng thể hiện những mặt tốt nhất của mình. “Cảm ơn anh đã bớt
chút thời gian đến buổi hẹn này.”
“Đã vậy, tôi cũng không phải vòng vo nữa”, Cận Trọng Kỳ nhướn mày, cười nhạt,
“Xin hỏi cô Kế có thể chấp nhận ‘hôn nhân doanh nghiệp’ không?”.
Để khỏi lãng phí thời gian, nói thẳng là cách giải quyết vấn đề nhanh nhất; nếu
cô ấy không chuẩn bị sẵn tâm lý, vậy thì không còn gì để nói nữa.
Chiêm Khắc Cần ngồi bên cạnh liếc nhìn, anh biết chắc Cận Trọng Kỳ mà mở miệng
sẽ không nói lời khách sáo; người ta có hỏi quá thẳng thắn, thậm chí có phần
làm tổn thương người khác như vậy sao? Không khiến cô ấy sợ mất hồn xem như Cận
Trọng Kỳ còn may mắn!
Kế Chỉ Tường lặng người một lúc, bàn tay đang nắm chặt khăn ăn khẽ run.
“Vâng, người hiện đại quá bận rộn, tôi cũng không ngại sau khi kết hôn mới bồi
đắp tình cảm”, Kế Chỉ Tường đã chuẩn bị kỹ để đối phó với mọi tình huống có thể
xảy ra, chỉ duy trường hợp thẳng thắn này là cô chưa từng nghĩ đến, vì vậy cô
đành trả lời theo trực giác của mình.
“Nếu vậy, xin hỏi cô Kế có hài lòng về tôi không?”, nhận thấy Chiêm Khắc Cần
đang đá chân mình, Cận Trọng Kỳ vẫn không để ý đến mà tiếp tục hỏi. Anh đã quen
với việc nắm mọi thứ trong tầm kiểm soát của mình, đương nhiên sẽ không để tâm
đến ý kiến của Chiêm Khắc Cần.
Chiêm Khắc Cần toát mồ hôi lạnh. Nếu không phải anh đã nhận lời dì Cận quan sát
thái độ Cận Trọng Kỳ, anh thà xỉu ngay tại chỗ!
“À... hài... hài lòng.” Kế Chỉ Tường đương nhiên không thể lường trước được
những câu hỏi này sẽ xuất hiện trong cuộc gặp đầu tiên, cô hơi cúi đầu, gò má
ửng hồng.
Người đàn ông này quả nhiên nguy hiểm đúng như những gì cô đã nghĩ. Nếu không
có Đinh Bồi Doãn đi cùng, cô sợ rằng mình sẽ bị anh ta ăn sống, chết không toàn
thây mất!
“Anh Cận...”, Đinh Bồi Doãn ngồi khôn