
đến
khi nào anh mới dành những nụ cười rực rỡ như thế cho mình?
Khi cô đang chìm đắm trong những suy nghĩ vừa đau khổ vừa kỳ vọng đó, bỗng nghe
thấy giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng của Cận Trọng Kỳ vang lên bên ngoài thư
phòng...
“Ai cho phép cô đụng vào đồ đạc của tôi?”
Chỉ Tường toàn thân cứng
đờ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy quyển album trong tay bị Cận Trọng Kỳ nhanh chóng
giật lại, thấy anh cẩn thận lật xem từng tấm ảnh, sắc mặt khó coi biến mất khi
thấy mọi tấm ảnh đều hoàn hảo như cũ.
Kế Chỉ Tường ngây người nhìn phản ứng và hành động của Cận Trọng Kỳ, trái tim
như bị gió lạnh thổi qua, cô rùng mình, sau đó là cảm giác ngột ngạt khó thở.
Cứ tưởng mình vừa phá bỏ được một góc nhỏ của bức tường vô hình, nào ngờ nó
được
xây kín lại bằng tốc độ nhanh hơn nhiều lần, hơn nữa dường như lần này bức
tường đó lại to hơn, dày hơn rất nhiều, khiến cô không thể nhìn thấy bờ tường
được nữa.
“Cô ấy là ai?” Âm thanh mờ ảo vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ, lúc này cô mới
nhận ra đó chính là giọng nói của mình, trong vô thức, cô đã hỏi một câu cấm
kỵ.
Cận Trọng Kỳ nheo mắt, con ngươi đen lạnh lùng nhìn thẳng khuôn mặt nhợt nhạt
của Kế Chỉ Tường: “Cô không cần biết”.
Không cần biết? Cô không đứng vững, vịn vào cạnh bàn để đõ thân thể đang run
rẩy của mình.
Cô cứ nghĩ rằng chỉ cần lặng lẽ hy sinh tâm sức thì sẽ có ngày anh nhận ra sự
nỗ lực của mình.
Cô chưa từng mong muốn anh sẽ nảy sinh tình yêu với mình, nhưng ít nhất anh
cũng sẽ thật lòng chú ý đến sự tồn tại và hy sinh của cô; đáng tiếc, cũng thật
đáng buồn, tất cả tình cảm và sự hy sinh thầm lặng của cô trong hai năm chỉ đổi
lại một câu nói tổn thương chính mình: “Cô không cần biết”...
“Cô đang cười gì vậy?”, thấy nét cười trên khuôn mặt Kế Chỉ Tường thật khó
chịu, Cận Trọng Kỳ chau mày hỏi.
“Hả?” Cô đang cười sao? Cô nên cười, cười vì bản thân quá ngu ngốc, có lẽ cả
đời này cũng không thể đợi được đến ngày nguyện vọng ngu xuẩn kia trở thành
hiện thực. “Em đang nghĩ, chắc chắn cô ấy rất quan trọng với anh...” Cô không
kiềm chế được bản thân, cảm giác như tâm trí đang dần dần lìa xa khỏi cơ thể.
Chân mày Cận Trọng Kỳ nhíu chặt, khuôn mặt dần dần xuất hiện thần sắc mất kiên
nhẫn, “Rốt cuộc cô đang muốn hỏi gì?”. Khắc Cần nói không sai, quả nhiên phụ nữ
chính là thứ phiền phức nhất trên đời!
Kế Chỉ Tường thẫn thờ lắc đầu, cô biết Cận Trọng Kỳ sẽ không nói, nếu anh thật
sự chân thành thì sẽ không đợi đến ngày cô phát hiện ra cuốn album đó mới thừa
nhận, bởi thế anh sẽ không nói.
Nhìn đôi mắt Kế Chỉ Tường dần hoe đỏ, trong lòng Cận Trọng Kỳ chợt dấy lên cảm
giác đau đớn kỳ lạ.
Cô ấy cũng khóc sao? Kế Chỉ Tường luôn bình tĩnh, ôn thuận và hiểu lễ nghĩa,
anh vẫn luôn cho rằng cô là người phụ nữ lý tính nhất trên đời, hóa ra cô cũng
có biểu hiện như vậy sao?
“Không có gì. Sao anh lại đột ngột quay về thế?” Cúi đầu nhặt chiếc chổi lông
gà rơi trên sàn nhà, cô không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.
“Nếu không đột ngột quay về, làm sao phát hiện được cô lén xem đồ của tôi?” Lời
vừa thốt ra liền hối hận, anh có cần vì cô xem thứ không nên xem mà nói ra
những lời tổn thương người khác như vậy không? “... Tôi về lấy hợp đồng.” Cầm
chặt cuốn album trên tay, anh quay đầu đi, lúc này cũng không hiểu vì sao mình
phải giải thích.
“Anh cứ tìm đi, em về phòng trước.” Hít một hơi thật sâu, cô vẫn không ngước
lên nhìn.
Cô sợ! Sợ khuôn mặt lạnh lùng băng giá cùng ánh mắt khinh thường của anh, điều
đó khiến trái tim cô đau đớn như ngàn mũi kim đâm, sắc mặt khó coi, sự việc
cuối cùng đã khiến cô không còn chỗ dung thân, tất cả chỉ vì cô đã xem cuốn
album đó, vì một cô gái cô không nên biết.
Cận Trọng Kỳ đứng thẳng người, nhìn Kế Chỉ Tường chậm rãi bước qua mình, bất
chợt vươn tay giữ lấy khuỷu tay gầy gầy của cô, “Khoan đã!”.
Kế Chỉ Tường dừng lại, thân thể cứng đờ, “Có chuyện gì sao?”, giọng nói có chút
nghẹn ngào.
“Sau này không được bước vào thư phòng nữa.”
***
Cơ thể Kế Chỉ Tường vốn được Dư Mẫn Tú bồi bổ ngày một đầy đặn giờ lại gầy đi
như một
quả bóng xì hơi, nhanh đến mức khiến người ta ngạc nhiên. Người đầu tiên phát
hiện ra đương nhiên là Dư Mẫn Tú - người ngày ngày chăm chỉ nấu canh bồi bổ cho
cô. Điều đáng buồn cười là, người hằng ngày nằm cạnh cô lại hoàn toàn không để
tâm đến sự thay đổi này.
“Có chuyện gì sao? Chỉ Tường.” Dư Mẫn Tú tưởng mấy đơn thuốc của mình có vấn
đề, nên sốt ruột cuống cả lên, “Sao con lại gầy đi nhanh vậy?”. Có phải bà lấy
nhầm đơn thuốc giảm cân không?
“Không có gì đâu mẹ, chỉ là ăn không ngon miệng thôi.” Cô không dám hỏi mẹ
chồng về cô gái nọ, mặc dù rất muốn hỏi, muốn đến sắp phát điên lên.
Những sự việc mà trước đây cô không rõ, sau khi trải qua sự việc ở thư phòng
đều trở nên hết sức sáng tỏ, sáng tỏ đến mức cô không thể tránh né.
Kế Chỉ Tường không phủ nhận rằng chỗ đứng của Cận Trọng Kỳ trong lòng mình ngày
càng lớn, nhưng cô không ngờ thứ bản thân cho đi lại là cả trái tim, là tình
yêu trọn vẹn, cô đã yêu anh từ lúc nào không hay, yêu chính chồng mình.