80s toys - Atari. I still have
Lấy Tên Của Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Lấy Tên Của Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324485

Bình chọn: 7.00/10/448 lượt.

phải học trong trường cảnh sát sao?

Bách Sanh từ từ đem cái áo khoác móc lên “Có thể làm cảnh khuyển, cái mũi thính lắm, lại thích cắn người ta.”

“……” Tiểu Liêu tức giận lấy cái gối đầu trong tay ném về phía hắn.

Bách Sanh dễ dàng đón được, đi đến trước mặt nó “Ngửi cái gì, có vị gian tình gì sao?”

“Hừ…” Tiểu Liêu quay mặt đi không thèm nhìn hắn, Bách Sanh cười sờ sờ tóc nó “Anh vẫn còn nhiều việc chưa làm xong, em tự chơi nhe.”

Tiểu Liêu nhìn thấy hắn đứng dậy, thật sự muốn đi ra phòng ngủ, liền

chạy đến nắm lấy vạt áo hắn, hô to “Bách Sanh, em là khách, bỏ em lại,

thật không lễ phép.”

Bách Sanh nhéo mũi nó “Nơi này sau này là nhà em, em là chủ. Sao lại là khách…”

“Bách Sanh …” nó bắt đầu làm nũng, đưa tay ôm hắn, sao lại như vậy, nó vào phòng chưa đến 5 phút mà.

Bách Sanh hết cách đành ngồi xuống, để mặc cho nó cọ cọ trong lòng

ngực mình, Tiểu Liêu ngửa mặt ra vẻ nghiêm túc nhìn hắn “Bách Sanh, quà

đâu?”

“Tiểu hám lợi, định là buổi tối mới đưa cho em, nếu đã hiếu kỳ như

vậy thì giờ đưa cho luôn.” Bách Sanh đứng dậy, đi đến đầu giường mở ngăn kéo, lấy ra 1 cái hộp nhung màu đỏ sậm đặt trên nệm “Mở ra coi đi.”

Tiểu Liêu xoa xoa tay “Em mở ra á.”

Bách Sanh mỉm cười nhìn nó, Tiểu Liêu mở ra lập tức sửng sốt, mặt mày bí xị “Bách Sanh, không phải anh lồng liên tục chứ?” Tại sao trong hộp

lại có hộp, có khi nào cứ mở cứ mở đến cuối cùng là trống không không?

Bách Sanh gõ vào sao ót nó “Anh có nhảm nhí vậy không? Kiên nhẫn chút được không?”

Tiểu Liêu hoài nghi tiếp tục mở, tức giận nhìn Bách Sanh “Lại là hộp.”

Bách Sanh cười cười “Ừa, có lẽ là cô bán hàng gói kỹ quá, coi lại coi.”

Mãi cho đến chiếc hộp cuối cùng, từ cái hộp lớn lúc trước giờ thu nhỏ chỉ còn bé xíu, nó nghiêm mặt nhìn hắn “Bách Sanh là quỹ keo kiệt, quà

nhỏ xíu mà để trong hộp thiệt bự.”

Bách Sanh tỉnh bơ không nói gì, chỉ nhìn nó ý bảo mở tiếp tục, cuối

cùng là 1 cái hộp màu lam, nhìn sơ thì nó đã đoán được là cái gì, nó hất mặt nói “Bách Sanh, em mới 20.”

“Ừa.”

“Kết hôn quá sớm.”

“…. Ai muốn kết hôn?”

Tiểu Liêu mở hộp ra, quả là 1 chiếc nhẫn kim cương tinh xảo nằm bên trong, nó nhìn rồi cười gian xảo “Cầu hôn phải có hoa.”

“Ai muốn cầu hôn em. Dịch Tiểu Liêu, em muốn gả cho anh hả?” Bách Sanh cười quặt quẹo.

Tiểu Liêu đưa tay ra đánh mông hắn “Vậy khi không tại sao tặng nhẫn?”

Bách Sanh mỉm cười, nắm lấy tay nó đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa bàn

tay “Tiểu Liêu, 3 năm nay, anh đã bỏ lỡ nhiều việc, thiếu em 3 nguyện

vọng. Bây giờ, toàn bộ là bù đắp cho em.” Hắn hôn lên trán nó “18 tuổi,

sinh nhật vui vẻ. Khi 18 tuổi Tiểu Liêu của anh trưởng thành. Bây giờ,

anh dự tính cho tương lai của Tiểu Liêu.”

Tiểu Liêu sững người nhìn hắn, rất lâu mới lên tiếng “Vậy, đây là quà sinh nhật thứ 18.”

“Ừ.”

“Xem như là?”

“Đính hôn, Tiểu Liêu đồng ý không?” Ngón tay hắn nhẹ vuôt cái nhẫn

“Tuy rằng hơi trễ, nhưng anh từ trước giờ chưa bao giờ thay đổi. Còn

Tiểu Liêu thì sao, có thay đổi không?”

Tiểu Liêu lắc đầu “Không, vẫn chờ anh … quá tốt rồi, Bách Sanh đã trở lại.”

“Vậy có phải ý là, món quà này … Tiểu Liêu rất thích.”

“Ờ.” Tiểu Liêu mỉm cười, mắt mở lớn “Đợi đã, nói như vậy là vẫn còn …”

Bách Sanh từ trong tầng cuối của cái hộp, lấy ra 1 phong thư “19

tuổi, là quà này …. Hơi muộn rồi …” Hắn nhìn nó lo lắng, không biết đưa

cho nó lúc này có đúng hay không?

Tiểu Liêu nhìn hắn không thèm nói gì, đưa tay từ từ mở phong thư ra.

Đó là 1 tấm hình cũ, nhắc nhớ chuyện xưa. Cô gái trong tấm ảnh, mặt mũi

dễ thương, ăn mặc gọn gàng, đôi mắt đen láy trong chiếc váy trắng tinh.

Màu chữ đỏ ghi lại dấu ấn của năm tháng.

Tay Tiểu Liêu bắt đầu rung rẫy sờ qua tấm ảnh, nét bút máy cứng cáp – Ảnh lưu niệm 6.85, Tiểu Liêu nhìn chằm chằm vào 2 chữ Nhung Nhung trên

đó. Đây là … mẹ của nó?

Bách Sanh đưa tay vịn vai nó “Em luôn muốn nhìn thấy họ, lúc đó … anh muốn nắm tay em đưa em đi gặp họ, đáng tiếc, lỡ mất rồi.” Lúc này … tốt hơn hắn không nên cho nó biết sự thật.

Tiểu Liêu chầm chậm ngước nhìn hắn, lâu sau mới nhẹ nói “Bà ấy …. Bây giờ …”

Ánh mắt Bách Sanh ảm đạm dần, lâu sau mới lên tiếng “Bà ấy sớm đã ra đi …”

Tiểu Liêu cắn môi, không nói thêm nữa. Vinh Hưởng tìm đến nó nhưng

chưa bao giờ đề cập đến mẹ của nó, nghe nói rất nhiều, chỉ là nó chưa

bao giờ được gặp bà. Tiểu Liêu cũng đã tưởng tượng rất nhiều lần, từ lúc nhỏ nó đã mơ …. Có 1 ngày, sẽ có 1 người phụ nữ dịu dàng giống Tưởng

Mạch, nắm lấy tay nó nói với nó rằng là do bà không cẩn thận nên để lạc

mất nó. Hoặc là qua bao nhiêu khó khăn, 1 người phụ nữ đầy thương tích

đến tìm nó. Nó sẽ không chút do dự chạy đến bên bà và nói với bà “không sao, chuyện trước đây không quan trọng.” Chỉ cần bà cần nó, nó sẽ theo bà vô điều kiện.

Nhưng mà hiện tại, muốn như vậy cũng không thể. Lần đầu gặp mẹ mình, lại chỉ là trên 1 tấm ảnh cũ.

Tiểu Liêu tựa người lên vai Bách Sanh, mắt nhìn vào cô gái trên hình

rất lâu, ánh mắt mơ màng. Cuối cùng ngay cả 1 giọt lệ nó cũng không rơi

“Thì ra, em giống bà ấy đến vậy.”

Bách Sanh ôm chặt nó “Nếu như thấy khó chịu …”

“Không.” Tiể