Lấy Tên Của Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Lấy Tên Của Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323323

Bình chọn: 9.00/10/332 lượt.

c được thứ chất lỏng nóng nóng ở cổ mình “Dịch … Dịch Tiểu

Liêu , cô cũng quá nhạy cảm rồi đó, có chút việc mà cũng khóc.”

Tiểu Liêu lấy nước mũi cọ vào sau gáy hắn “Bị anh ăn hiếp quen rồi … đột nhiên không thích ứng được.”

Bách Sanh đưa tay nắm lấy tay nó, đem mặt nó để đối mặt với mình, nhẹ nhàng nói với nó “Tiểu Liêu, sau này anh sẽ không ăn hiếp em nữa, anh

sẽ đối xử với em thật tốt, luôn luôn tốt với em.”

Tiểu Liêu đưa tay lên lau nước mắt, giật mình 1 lát, chạy đến lấy cái hộp quà ôm vào ngực “Bách Sanh, anh sốt rồi … nhưng mà, tặng quà …

không thể là xấu.” Nói xong liền ôm hộp quá chạy ra cửa.

Bách Sanh há hốc mồm nhìn nó chạy biến mất. Lúc nãy hắn đã đem hết

suy nghĩ bản thân để nói ra vậy mà … nghĩ là hắn phát sốt đến hồ đồ.

Bách Sanh nổi giận thật muốn đem con nha đầu đó xé nát ra. Làm sao để

làm cho cái đầu ngớ ngẩn ngàn năm kia tỉnh ra. Bách Sanh uể oải nghĩ,

con đường còn phải đi dài …

Thư trúng tuyển vào đại học của Thiên Bắc đến trước, sau đó đến Bách

Sanh. Sau khi nhận được thông tin trúng tuyển thì ngày khai trường cũng

dần dần đến gần. Chớp mắt cái đã là cuối tháng 8. Tiểu Liêu từ giảng

đường đi ra thì có người đi phía sau vỗ vai nó. Nó quay lại nhìn thấy

Bách Sanh đứng đối diện nó mỉm cười.

“Tiểu Liêu đi đường mà cứ nhìn xuống đất, kiếm tiền nhặt hả?”

“….. Anh sao lại ở đây?” Tiểu Liêu mở miệng lớn hỏi. Bách Sanh xuất hiện thật là ngoài tưởng tượng của nó.

“Tiện đường, cho nên ghé qua đợi em cùng về.” Bách Sanh tiện tay cầm lấy cây đàn của nó “Đi mau.”

“Ờ.” Tiểu Liêu không nghĩ nhiều nhưng đầu óc nó vẫn xoay vòng vòng

khó hiểu, sao Bách Sanh lại xuất hiện ở đây, chỗ này cách nhà xa như thế cơ mà. Hơn nữa chung quanh … là khu dân cư cũ, các xí nghiệp của quốc

gia, hắn ta làm gì mà có chuyện ở chỗ này.

“Em mỗi ngày đều tan học tối vậy hả?” nhìn thời gian đã là 7 giờ, nhớ trước đây nó tan học đúng là sớm hơn 1 chút, về đến nhà cũng chưa đến 7 giờ.

“Em ….”

“Dịch Tiểu Liêu.” Âm thanh từ phía sau truyền đến cắt ngang câu

chuyện của 2 người. Chu Cảnh Lan cầm 1 cuốn sách nhạc đuổi theo, thở hồn hà hổn hển “Cậu để quên ở lớp, cám ơn đã ở lại dạy mình nha.” Chu Cảnh

Lan ngây ngô cười 2 tiếng, cũng không để ý nhìn đến Bách Sanh đang đứng

bên cạnh, tiếp tục chạy theo Tiểu Liêu “Nói là đợi mình cùng về mà, sao

cậu không đợi!”

“Cậu chậm quá, mình đói bụng.” Tiểu Liêu cầm cuốn sách nhạc bỏ vào túi.

“Dậy mình mời cậu ăn, muốn ăn cái gì?”

“Cơm của dì Trương làm, bên ngoài không ngon bằng.” Tiểu Liêu rặng ra bộ mặt nghiêm trang nhìn không ra là nó của ngày thường.

Chu Cảnh Lan cũng rất nhanh nhảu đối ứng “Mẹ mình làm cơm cũng rất ngon. Đi đến nhà mình ăn, thấy thế nào?”

Tiểu Liêu dừng bước quay đầu nhin Chu Cảnh Lan, Bách Sanh thấy nó

thật sự đang cân nhắc lời của họ Chu kia, đi đến phía trước kéo tay Tiểu Liêu “Về thôi, đói rồi.”

Dịch Tiểu Liêu đang nghĩ tại sao mà Cảnh Lan cứ chấp nhất như vậy

nhất định phải mời nó ăn cơm, vấn đề này còn chưa nghĩ xong thì đã bị

người ta lôi đi.

“?” Chu Cảnh Lan không hiểu ở đâu lại xuất hiện cái người mà đang kéo Tiểu Liêu đi này.

Lúc trở về, Tiểu Liêu cùng Bách Sanh bắt xe buýt đi, 2 người ngồi ở

ghế phía sau. Nó vui vẻ ngồi ăn cái gói ô mai vừa mua. Bách Sanh trầm

mặc rất lâu, sau đó nghiêng mặt hỏi nó “Tên đó … tại sao hắn cũng học

dương cầm ở đây?”

Tiểu Liêu lờm hắn 1 cái, người ta tại sao đi học đàn sao mà nó biết,

nó có đi guốc trong đâu họ đâu, sao mà biết họ nghĩ cái gì. Bách Sanh

gần đây cứ hay hỏi những vấn đề kỳ lạ. Chỉ số thông minh của hắn hình

như đã giảm xuống, nghĩ thế nó trả lời qua loa “Không biết.”

Bách Sanh lại yên lặng, Tiểu Liêu nắm lấy tay hắn đưa cho 1 quả ô mai “Ăn không?”

“Không.” Bách Sanh đẩy lại phía nó, lại tiếp tục yên lặng.

Tiểu Liêu đưa tay chùi khóe miệng, nhìn cái người mà vẫn ngồi im lặng nãy giờ. Không lẽ vấn đề này cần suy nghĩ lâu vậy sao, lòng hiếu kỳ của Bách Sanh thật là mãnh liệt mà, Tiểu Liêu vui vẻ nói “Đừng nghĩ nữa,

mai em hỏi cậu ấy cho.”

“Hả?”

“Tại sao học đàn, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh, đừng nghĩ nữa nha.”

Khóe miệng Bách Sanh không nhếch nỗi, không thèm nói nữa dựa lưng vào phía sau ghế. Tiểu Liêu lấy ngón tay chọc chọc vào lưng hắn “Cái đó,

bây giờ hỏi nhe?” Lòng hiếu kỳ của hắn rốt cuộc mạnh vậy sao, qua hôm

nay không được hay sao?

Tiểu Liêu làm bộ lấy điện thoại ra, từ từ tìm số điện thoại của Cảnh Lan “Haizz, lưu ở đâu rồi?”

Bách Sanh nghe vậy, liền nắm lấy tay nó “Em còn lưu số hắn sao?”

“…..” Là Chu Cảnh Lan tự động lưu số hắn vào mà, dù sao lưu số điện thoại thôi, có gì đâu.

“Em không biết hắn muốn làm cái gì.”

Tiểu Liêu đảo cặp mắt tròn của nó, người ta muốn làm cái gì, mà làm

cái gì được nó. Bách Sanh thật là càng ngày càng kỳ quặc, vẫn như cũ nó

nói “Không biết.”

Lần trước thì chuyển thư tình, xong rồi lại châm chọc nó, rồi bây giờ lại tỏ ra ân cần. Dịch Tiểu Liêu tiểu ngốc này, thật là đơn giản đến

không thể đơn giản hơn. Bách Sanh nhìn nó 1 cái “Về sau anh đến đón em,

tan học xong phải lập tức đi ra, không được ở lại phòng dạy ai cả


Disneyland 1972 Love the old s