
cửa kính xe xuống .
“Tề Phàm, anh đã coi em như bạn bè, chờ em tốt lên,
thì kể chuyện đầu cuối cho anh nghe.”
Tề Phàm gật gật đầu.
Anh không thương tôi
Tương Hân khóc một lúc lâu, mới thoáng dịu đi chút.
“Đã ăn cơm chưa, tôi mang em đi ăn một chút gì nhé?”
Lạc Kì than thở một tiếng, giúp cô lau nước mắt trên mặt.
“Lạc Kì, chúng ta kết hôn đi!” Ngẩng mặt,cô chờ mong
nhìn anh.
“Hân……”
“Lạc Kì, em thật sự không thể không có anh, anh cũng
yêu em mà không phải sao?”
Hai tay gắt gao giữ lấy cánh tay anh, giống như người
chết đuối cố bám lấy cái cọc duy nhất.
“Tương Hân, em có biết, tôi đã từng có vợ, hơn nữa……”
“Đừng nói nữa, em hiểu mà.”
Ngón tay đè môi anh lại, cô hiểu được, nguyên nhân lớn
nhất anh không thể nhận cô, là Tề Phàm và đứa nhỏ kia.
“Em đi đổi quần áo, em đói quá rồi.”
Miễn cưỡng nở nụ cười, cô xoay người trở về phòng.
Lạc Kì đứng ở phòng khách, gọi điện cho Tề Phàm, muốn
hỏi xem cô thế nào rồi, nhưng đường dây bận.
“Lạc Kì, anh chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với em ư?”
Tương Hân bỗng nhiên mở cửa phòng, cắn môi, lớn tiếng
hỏi anh.
Lạc Kì suy nghĩ một chút, nhìn cô, môi cố nặn ra một
nụ cười.
“Đã nghĩ tới, hơn nữa còn rất muốn.”
Nhưng mà, Tương Hân, xin lỗi, tôi muốn có Tề Phàm
trước rồi.
Lần này Tương Hân nở nụ cười thật sự.
======
Điện thoại trong tay Tề Phàm sắp cầm không được, lời
Lạc Kì nói khẳng định như vậy, anh nói, anh đã nghĩ tới việc lấy Tương Hân, hơn
nữa, còn rất muốn!
Liều mạng nói cho mình không cần phải để ý, để ý chính
là trúng kế của Tương Hân, nhưng nước mắt vẫn ngừng rơi xuống.
“Phàm Phàm đau lắm à?”
Thiên Ân khẩn trương nhìn Tề Phàm, bàn tay nhỏ bé muốn
giúp cô lau nước mắt.
“Phàm Phàm ngoan, Phàm Phàm không đau, Phàm Phàm không
được đau!”
Càng lau, nước mắt càng nhiều, Thiên Ân cũng sợ tới
mức khóc luôn.
“Phàm Phàm rất đau, làm sao bây giờ? Phàm Phàm –, bà
nội! Phàm Phàm rất đau, vẫn khóc, làm sao bây giờ?”
“Phàm Phàm, là ai gọi điện thoại tới, sao lại thế này
?”
Bà Lạc đang muốn lấy rượu thuốc bóp lưng cho cô, về
lại thấy cô và Thiên Ân khóc oà thế này, nhất thời cũng không có chủ ý.
“Mẹ, con van mẹ, để con về đi.”
“Có phải Lạc Kì không, nó lại bắt nạt con !”
Ôm lấy Thiên Ân, bà Lạc thở dài, rõ ràng mắt bà thấy
Lạc Kì có ý với Tề Phàm, nhưng chuyện gì vừa xảy ra chứ.
“Mẹ, đừng uổng phí tâm tư , con và Lạc Kì, thật sự đã
chia tay rồi.”
Nói xong, mặt cô vùi vào gối, khóc thất thanh.
Bà Lạc biết lúc này nhiều lời vô ích, ôm Thiên Ân
xuống lầu trước để Tề Phàm yên lặng một chút.
Thiên Ân lại né khỏi lòng bà, ngồi lên giường, ở
bên cạnh Tề Phàm, cánh tay nhỏ ôm sát lấy người cô.
“Con muốn ở bên Phàm Phàm! Phàm Phàm vừa nói, nhìn
thấy con, Phàm Phàm sẽ không đau nữa!”
Bà Lạc mắt đỏ lên, Lạc Kì này, thật sự không biết đã
là làm cái gì nữa!
======
Ăn qua cơm chiều, Lạc Kì trở về.
Thiên Ân đang ở trong phòng, ngồi trên cái giường nhỏ
của nó, đút từng thìa cháo cho Tề Phàm.
Má phình lên, thổi một lúc lâu, mới yên tâm đút cho Tề
Phàm.
“Phàm Phàm, mẹ phải ăn thiệt nhiều thiệt nhiều, mới có
thể nhanh khoẻ được, con không thích Phàm Phàm sinh bệnh.”
“Có Thiên Ân mẹ, Phàm Phàm nhất định sẽ khoẻ mau.”
“Phàm Phàm, mẹ còn đau không?”
“Không đau, Phàm Phàm không đau!”
Cười dịu dàng xoa đầu con, trong lòng có chút ấm áp.
Hẳn là không đau, bởi vì, đã đau đến mức không
biết đau là gì!
“Sao lại thế này, khi anh ra ngoài, không phải em nói
không có việc gì sao!”
Thấy Tề Phàm như vậy, Lạc Kì nhất thời sốt ruột, có
chút lớn tiếng, Thiên Ân hoảng sợ, thân mình rụt vào lòng Tề Phàm.
“Anh quát cái gì! Dọa đến Thiên Ân rồi!”
Trấn an sờ sờ tóc Thiên Ân,“Thiên Ân đừng sợ.”
Lạc Kì ý thức được mình thất thố, tiến lên từng bước
một, bắt lấy bát trong tay Thiên Ân.
“Thiên Ân ngoan, để ba ba chăm sóc Tề Phàm, Thiên Ân
tìm bà nội trước đi, được không?”
Thiên Ân quay đầu nhìn Tề Phàm, cậu không muốn đi, cậu
đi rồi, Phàm Phàm sẽ đau.
“Thiên Ân, Phàm Phàm giờ không đau nữa, khi nào đau
lại gọi Thiên Ân nhé.”
Thiên Ân nhìn thoáng qua Lạc Kì, lại liếc mắt một cái
với Tề Phàm, gật gật đầu.
Thiên Ân vừa đi, Tề Phàm thu lại nụ cười không một dấu
vết, Lạc Kì có chút tư vị không vui.
“Đã đi bệnh viện chưa?”
“Không chết được.” Không đối mặt, không muốn nhìn thấy
anh, anh quan tâm tới cô gái kia như vậy, sao không qua đêm ở bên đó luôn.
“Em không thể nói dễ nghe hơn chút sao!”
“Dễ nghe? Đối với anh tôi đã nói nhiều lời dễ nghe như
vậy, nhưng anh có từng để ý sao!”
Không biết sao cô lại khó chịu, nói thêm nữa anh sợ
anh sẽ bị cô làm tức chết.
Thổi nguội cháo đưa ra trước mặt cô, Tề Phàm lại quay
sang không chịu ăn.
“Tôi ăn no rồi.”
“Em!”
Nếu không phải giờ cô ra cái dạng này, anh thật muốn
đem mông cô qua đánh cho vài phát, rốt cuộc là cô muốn thế nào!
“Đi ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi .”
“Hôm nay em không thể ngủ ở đây, giường này quá nhỏ,
hai người chúng ta không ngủ được.”
“Ai muốn ngủ cùng anh, hả!”
Bị lời anh nói dọa cô nhảy dựng lên, Tề Phàm vừa động,
trên lưng đau đến mức mặt cô mặt nhăn thành một đường.