
mở miệng lòng
anh bất giác run run, không chút suy nghĩ đã gật đầu.
“Vậy, Lạc tổng, chúng tôi ra ngoài.”
Quay sang nhìn Hàn Phi và thiên sứ đang nhăn mặt.
“Đợi đã, Hàn Phi, anh ở lại một chút.”
Tề Phàm khoá cửa, le lưỡi với Hàn Phi, lôi kéo thiên
sứ ra ngoài.
“Phàm Phàm, anh thật sự rất đói, giữa trưa em ăn
chưa?”
Lúc trước tuỳ vào hoàn cảnh công việc mà họ tuỳ tiện
chọn quán, đói bụng thì ăn, giờ đi làm qui củ, anh có chút không quen.
“Nhìn dáng vẻ Lạc Kì phỏng chừng Hàn Phi không được về
sớm đâu, em mang anh đi tới Quảng Đông ăn cháo nhé ?”
“Em á? Xe chạy đến nơi thì tối mịt rồi!”
Thiên sứ không khách khí phun trào mỉa cô.
“Chị Phàm Phàm à, bên ngoài có người giao hàng, em
giúp chị lấy lại đây này!”
Cửa không đóng, cô em trợ lý gõ gõ cửa tượng trưng.
“Cám ơn em, để ở đấy là được rồi.”
“Không khách khí, không còn việc gì em trở về làm việc
đây.”
“Em gọi khi nào thế ?”
Thiên sứ thần kỳ nhìn cô.
“Không phải em.”
Tề Phàm cũng nghi hoặc giống anh, chẳng lẽ lại là
Trang Nghiêm.
Kiểu đóng gói này hình như bên ngoài cũng không bán,
Tề Phàm mở cơm hộp ra, trên cơm hộp có tờ giấy nhỏ.
“Anh ở khách sạn, gà nấu nếp ngon lắm, anh đoán em
cũng sẽ thích. Trang Nghiêm.”
“Lại là họ Trang , vô cùng ân cần……”
Thiên sứ đến bên cạnh cô, cố ý nói một nửa.
“Không phải bảo đói bụng sao, cho anh ăn, để em đút
vào miệng anh nhé!”
Đưa cơm hộp cho thiên sứ, do dự một chút, cô vẫn gọi
lại cho Trang Nghiêm.
“Cám ơn anh.”
Thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ thể nghĩ đến từ
cám ơn.
“Đường xa, nó không bị nguội chứ.”
“Không, còn nóng , hơn nữa, hương vị rất ngon.”
Thiên sứ thanh tú xé thịt gà, giả vờ bước lên nghe cô
nói chuyện, Tề Phàm dùng khẩu hình bảo anh cút ngay.
“Chỉ là không việc nào là dễ dàng cả, anh như vậy, em
sẽ nghĩ anh có chuyện muốn nhờ em.”
Tề Phàm mơ hồ cảm thấy có gì đó, dù có phải cô đa tâm
hay không nhưng vẫn muốn nói cho rõ ràng.
“Anh chỉ cảm thấy dùng vài cái bánh bao đã đổi được
một bữa cơm với em, không thích hợp lắm.”
“Không phải em đã nói rồi sao, quan trọng không phải
là ăn cái gì mà là nhìn vào tâm ý.”
“Vậy anh cũng không khách khí. Đúng rồi, anh có thể
gọi điện thoại cho em chứ?”
Điện thoại của cô, buổi sang anh cũng đã biết, nhưng
anh vẫn hy vọng được sự đồng ý của cô.
“Vâng, có thể , khi nào có thời gian anh gọi cho em
cũng được.”
Ngắt máy, long bàn tay Trang Nghiêm đầy mồ hôi, không
khỏi cười giễu mình. Sống ba mươi năm, loại phụ nữ nào mà chưa thấy qua, thế
nhưng lại bị hạ dưới tay cô gái này!
======
Nói chuyện với Hàn Phi xong Lạc Kì càng thêm buồn bực,
Tề Phàm vẫn quyết định rời khỏi Gia Thượng, mà Hàn Phi duy trì quyết định của
cô.
Nhụt chí, lúc này đây anh giường như dung bất cứ thứ
gì cũng không giữ được cô.
Giữa trưa lỡ hẹn Tương Hân đối với cô cũng thật có
lỗi, dù sao hôm nay không có việc gì khác, buổi tối khi cô gọi anh liền đáp ứng
luôn.
Đây là lần đầu tiên họ gặp mặt sau khi Tề Phàm về nước
.
“Sắc mặt anh không được tốt, không thoải mái sao?”
Tương Hân tay xoa trán anh, thân thiết hỏi.
“Không có việc gì, có thể là hơi mệt thôi.”
“Là vì Tề Phàm ?”
Giả vờ hỏi như không chút để ý, nhưng khóe mắt vẫn để
ý đến biến hoá trên mặt anh.
“Cô ấy còn trách tôi.”
Cho tới bây giờ, nhớ tới Tề Phàm không hề tức giận khi
ở trong bệnh viện, anh rõ rang vẫn có cảm giác đau lòng.
“Không cần suy nghĩ nhiều quá, loại chuyện này anh
đừng nghĩ nữa .”
Tay cầm lấy tay anh, muốn dời lực chú ý của anh sang
bên mình.
“Tôi không sao, còn em, gần đây thế nào?”
“Em còn chưa già đâu, chỉ là Đinh Cừ luôn làm người ta
có chút phiền lòng.”
“Anh ta lại tìm em phiền toái?”
“Ừ, anh ấy đã ly hôn, còn chưa bỏ ý định, thường đến
dây dưa với em.”
“Tôi sẽ tìm anh ta nói chuyện, nếu anh lần anh ta tìm
em phiền toái, em đánh cho tôi.”
“Vâng, được.”
Biết anh vẫn để ý tới mình , Tương Hân tâm mới thả
lỏng.
Lạc Kì cảm thấy tự hiện giờ mình với Đinh Cừ có hoàn
cảnh tương tự, chẳng qua là anh may mắn hơn một chút, ít nhất bên Tề Phàm không
có người đối với cô như hổ rình mồi.
Đưa Tương Hân trở về xong, anh trở lại Thịnh Thế.
Đại khái là thời buổi rối loạn ai cũng có nỗi phiền
riêng.
Ở Thịnh Thế, người ngồi không hút thuốc không uống
rượu chỉ ngơ ngác – Lục Kiêu cũng là một trong số đó.
Vĩ Xuyên người yêu cũ của Trác Thất đã trở lại, hơn
nữa anh lại có thong báo, tháng sau, anh sẽ phải đi huấn luyện, nhất thời anh
hận không thể xẻ đôi mình, để một nửa canh giữ bên Trác Thất .
“Anh Tiểu Kì, anh nói đi, vì sao đời này lại tàn nhẫn
vậy! Không quan tâm người ta van xin thế nào, chẳng đoái hoài đến sự chân thành
của người cầu, cầu thành kính, mà thu lại không được an tâm và hạnh phúc!”
“Thật tàn nhẫn.”
Châm thuốc, dùng sức hít một ngụm, hít đến khi lồng
ngực tưởng như tê đau.
“Sao thế, gần đây anh cũng có chuyện phiền muộn à?”
“Tề Phàm cự tuyệt hiệp ước, cô ấy nói muốn về trường.
Cứ như vậy, anh đã mất liên hệ với cô ấy.”
“Kiêu nhi, anh thật sự có chút sợ, sợ có một ngày, anh
sẽ không còn tí quan hệ nào với cô ấy, anh nên làm cái gì