
h thức .
Không muốn để ý tới, người ta không nề hà ấn chuông
như là bám riết không tha, bất đắc dĩ, cô đành phải nhận mệnh ra khỏi giường
xuống lầu mở cửa.
“Ai vậy?”
“Xin hỏi là Tề tiểu thư ạ, giao hàng!”
Cửa mở ra, đối phương đưa cho cô rồi rời đi, cô không
khỏi nghi hoặc, cô không gọi mua hàng .
Vừa thấy đóng gói, dĩ nhiên là bánh bao cua mà cô
thích nhất.
Không khỏi nhớ đến, ở nhà hàng lúc trước, cô thuận
miệng nói với Trang Nghiêm rất nhớ bánh bao cua, là anh sao?
Ngẫm lại vẫn nên gọi điện cho anh.
“Đã đưa đến, nhanh vậy sao ?”
Không đợi cô mở miệng, anh giường như đã biết cô muốn
nói cái gì.
“Là anh thật à!”
“Ừ, lúc nãy ăn bữa sáng, nhớ tới em nói thích
ăn, anh gọi người mang sang cho chút.”
Sợ Tề Phàm vẫn còn ngại mình nên anh không hỏi số điện
thoại cô đã tự lưu số mình vào máy cô, nhưng cô chưa bao giờ gọi cho anh.
“Chẳng qua là em nhớ cửa hàng đó không đi giao hàng .”
“Đó là cửa hàng bạn tôi, nể mặt bạn bè thực ra là vẫn
có.”
“Anh không phải nói đi xử lý xong chuyện của em trai
à, em còn tưởng anh đã về Hồng Kông.”
“Vốn là như vậy, nhưng hiện giờ anh ở lại cũng có lý
do.”
Không ngại đám bạn tốt chê cười, giọng Trang Nghiêm
không tự giác trở nên dịu dàng.
“À, như vậy a. Anh tuỳ tiện gọi người mang đến vậy nhỡ
em không ở nhà, không phải là tay không sao.”
“Anh chỉ sợ em ăn rồi nhìn thấy lại không ăn được
nữa.”
“Chưa ăn đâu, dậy trễ, là bị người giao hàng đánh thức
đấy.”
“À, anh không nên thế.”
Có chút ảo não, thầm muốn đưa ngay cho cô, không nghĩ
tới lại quấy rầy cô nghỉ ngơi.
Hiển nhiên, cuộc sống của cô sẽ không có quy luật như
của anh.
“Không sao, nếu không vậy em ngủ tới trưa mất!”
Nói đến đây, Tề Phàm đột nhiên nhớ bắt đầu từ hôm nay
cô phải tới Gia Thượng điểm danh, nhìn thời gian, một chút nữa là muộn một giờ!
Hàn Phi làm gì mà không gọi cô!
“Tề Phàm, chuyện gì thế?”
Nghe thấy tiếng thét kinh hãi của cô, anh cũng bắt đầu
khẩn trương.
“Em vừa mới nhớ, hôm nay em có việc ……”
“Diễn ở cửa hàng Hoành không phải hợp đồng cuối cùng
của em sao, sao lại còn việc gì nữa, lần này là đi đâu?”
“ Không phải anh nói nếu thật sự muốn tìm một người,
sẽ có rất nhiều biện pháp sao, anh đoán đi.”
Nhớ tới vẻ mặt đắc ý của anh lần trước, cô cố ý trêu
anh.
“Nếu em tự nguyện nói cho anh biết, anh sẽ có cảm giác
thành tựu hơn so với việc trăm phương ngàn kế tìm được em.”
“Em được công ty che giấu xoá sạch dấu vết, sau sẽ đi
làm ở triêu cửu vãn ngũ cho đến lúc hợp đồng chấm dứt, hôm nay là ngày đầu
tiên, nhưng mà hiển nhiên em đến muộn.”
“Như vậy a.”
Trang Nghiêm nghe đến đó, tay vỗ vỗ cằm, có chút ý
tưởng.
“ừ, chính là vậy.Cũng phải nói với anh, cám ơn của đồ
ăn của anh, hôm nào nhớ cho em cơ hội mời lại anh.”
“Mấy cái bánh bao mà đổi lại bữa cơm, không phải anh
chiếm tiện nghi của em?”
“Em luôn nhớ câu ăn quả nhớ kẻ trồng cây, chịu thiệt
để anh chiếm tiện nghi, anh không cần phải để ở trong lòng.”
Trang Nghiêm không khỏi bị lời trêu chọc của cô làm
bật cười.
Treo
điện thoại, Tề Phàm vọt vào phòng tắm, rửa mặt chải đầu xong, nhìn bánh bao cua
trên bàn, ngẫm lại dù sao cũng đến muộn, ăn no trước rồi nói sau. Giữ không được
Chậm rãi ăn xong đã là gần buổi trưa .
Khi cô gọi cho Hàn Phi, anh cũng đang ăn cơm
trưa với thiên sứ.
“Phi Phi, sao sáng nay anh không gọi điện thoại đánh
thức em?”
“Biết tối qua em hẳn ngủ không tốt nên để em tự tỉnh
vậy.”
Sự thật sáng nay là như vầy: Sáng thì thiên sứ vẫn
luôn ầm ĩ, không cho Hàn Phi ra khỏi giường, Hàn Phi bị anh ta chọc nên nóng
nảy đặt anh ta ở dưới thân hung hăng hành gia pháp một tí và từ bỏ việc định
làm luôn.
Cứ như vậy, như vậy nên bọn họ dậy cũng muộn ……
Đợi bọn họ đón Tề Phàm tới Gia Thượng đã là hai giờ
chiều, mông ngồi còn chưa nóng đã bị Lạc Kì gọi vào văn phòng.
Lạc Kì một cái chớp mắt cũng không thèm, anh chỉ chăm
chăm vào Tề Phàm, Hàn Phi , thiên sứ ăn ý phối hợp ngồi ngoài tầm mắt anh.
Cô gái trước mắt anh, không ý gì tứ tự giác chọc giận
anh giờ lại như người không làm gì dửng dưng ngồi đối diện anh.
Anh vừa rồi khẩn trương, lo lắng, sợ hãi hiện tại lại
trở nên buồn cười.
Anh nghĩ đến anh tối hôm qua dọa cô ! Nghĩ đến cô tức
nên không chịu tới Gia Thượng! Nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại cô !
Nhưng cô vừa rồi nói gì đó! Cô tới muộn!
Anh chết tiệt chỉ bởi vì cô tới muộn, mà như thằng
ngốc cái gì cũng không làm, bỏ hẹn với Tương Hân, bỏ tất cả hoạt động của cả
buổi sáng chỉ đề chờ cô đến muộn!
“Lạc Kì, anh muốn trừ tiền lương của em à?”
Nhìn dáng vẻ nổi trận lôi đình của anh, Tề Phàm không
biết vì sao lại thấy tâm tình trở nên tốt hẳn, chẳng lẽ giờ mình lại trở nên
biến thái giống thiên sứ sao?
Thiên sứ rất thích nhìn Hàn Phi tức giận đến bộ giơ
chân giơ tay .
Bị hỏi Lạc Kì nhất thời không lấy lại được giọng của
mình, chỉ vào cô, miệng khép khép mở mở, lại nói không ra một câu.
“Được rồi, muốn trừ thì cứ trừ đi, nếu không còn việc
gì, em ra ngoài trước. Thiên sứ đã quen ăn nhiều bữa, giờ đến bữa của anh ấy
rồi.”
Lạc Kì nhìn cô một cái thật lâu, lúc cô