
biết, khi em biết có cục
cưng này, em đã vui vẻ biết bao! Bởi vì, cục cưng này, là anh cho em, không
phải em ép buộc, cưỡng cầu!”
“Em rất cẩn thận, cẩn thận chăm sóc nó, em còn nghĩ có
lẽ, đối với anh mà nói, đó cũng là cái kinh hỉ!”
“Nhưng, hóa ra, dù em có cố gắng thế nào, vẫn là không
được. Em nhất định phải mất đi cục cưng này, tựa như em nhất định, sẽ mất anh.”
Tề Phàm trên mặt lộ vẻ cười, cười càng đẹp, anh lại
càng bất an.
“Lạc Kì, thật sự xin lỗi, em không nên không hỏi anh
đã ép anh mà có Thiên Ân, còn cưỡng bức tìm kế gả cho anh, em nghĩ khi lấy được
anh, sẽ cho anh hạnh phúc mới, làm anh quên Tương Hân, cho anh yêu lại em.”
“Nhưng em sai lầm rồi, sai thái quá, sai xứng đáng.”
“Từ lúc anh trở về, em đã lên kế hoạch tất cả, trên
giường, mang thai, tạm nghỉ học, kết hôn, từng bước từng bước một, đều nằm
trong kế hoạch của em, chính là, em đoán được mở đầu, lại không đoán ra kết
cục. Em không đoán được Tương Hân lại không kết hôn, không đoán được cô ấy sẽ
quay đầu tìm anh.”
“Nhưng, nếu em đã mở đầu thì em xứng đáng phải nhận
kết cục này.”
“Lạc Kì, hôn nhân của em và anh, giống như một vở hài
kịch. Giờ,đã có hồi kết, diễn viên cũng phải tách ra thôi.”
“Phàm Phàm, em đừng nói nhiều vậy, thân thể em còn yếu
lắm, nghỉ ngơi một chút được không?”
“Lạc Kì, để cho em nói hết đi.”
“Anh có biết em yêu anh, yêu lâu như vậy, yêu nhiều
như vậy. Nhưng, tình yêu của em lại trở thành lưỡi dao tổn thương đến hạnh phúc
của anh. Cuộc hôn nhân này, em và anh cả hai đều bị hại, chẳng qua, anh là bị
bắt , còn em là tự tạo nghiệt, không thể sống.”
“Lạc Kì, cùng anh một chỗ, em có thói quen chờ đợi,
thói quen tưởng niệm, nhưng không thể bỏ thói quen ở bên anh. Shadow nói rất
đúng, cho tới nay, là em quá mức ích kỉ. Có lẽ, em nên thử buông tay với anh,
bằng không em sẽ vĩnh viễn không có khả năng biết, rốt cuộc em bỏ được thói quen
không có anh trong thế giới của em hay không.”
“Phàm Phàm, em đang nói bậy bạ gì đó?”
Lời của cô, tuyệt vọng như vậy, tuyệt vọng làm cho anh
hoảng hốt, anh sợ hãi nghe được lời kế tiếp cô muốn nói .
“Lạc Kì, em không có quên, chúng ta đã nói tốt, chỉ
cần anh gặp người anh thật lòng muốn kết hôn, em phải chủ động ly hôn.”
“Kỳ thật, mấy ngày này, mỗi ngày này em đều suy nghĩ,
cũng hiểu được, tình yêu, miễn cưỡng cũng không được, chúng ta còn như vậy,
cuối cùng, chỉ rơi vào lưỡng bại câu thương thôi. Chẳng qua là em vẫn luyến
tiếc rời khỏi anh.”
“Nhưng, vừa rồi thời điểm anh cậy từng ngón tay của em
ra, em đã nghĩ, rốt cuộc em cũng không giữ được anh.”
“Cho nên, Lạc Kì, anh tự do, chúng ta ly hôn đi.”
“Phàm Phàm……” Anh như nghẹn ở yết hầu, nước mắt cứ như
vậy chảy xuống, anh muốn nắm tay cô, cô lại lui vào chăn không chịu bỏ ra.
Anh muốn ôm ôm cô, cô nghiêng người, không nhìn anh
nữa.
Đưa lưng về phía Lạc Kì, Tề Phàm nước mắt giàn giụa.
Từ nay về sau, cô sẽ đi đến một thế giới không có Lạc
Kì, nơi mà cả hô hấp cô cũng thấy xa lạ.
Chia tay
Tuy Tề Phàm đối xử với anh rất lãnh đạm nhưng hai ngày
qua Lạc Kì vẫn kiên trì đến bệnh viện chăm sóc cô.
Bà Lạc cẩn thận quan tâm cô, cũng bởi vì có bà ở đây
Tề Phàm mới không nói linh tinh với Lạc Kì.
“Phàm Phàm, con nếm thử cái này đi, mẹ bảo dì làm
riêng cho con đấy, rất bổ , hương vị cũng ngon”
Thừa dịp bà Lạc ra ngoài, Lạc Kì rốt cục cũng có cơ
hội đi vào.
Tình cảnh này, làm cho Tề Phàm nhớ tới lúc vừa sinh
Thiên Ân, hai người ở New York đáy mắt nhất thời ẩm ướt.
“Em tự làm được rồi.”
Xa cách cầm lấy bát, Tề Phàm không nhìn anh, cúi đầu
cẩn thận ăn từng ngụm một.
Ngày mai cô sẽ xuất viện , thừa dịp bà Lạc không ở
đây, cô muốn nói rõ ràng với anh.
“Lạc Kì.”
“Chuyện gì?”
Hai ngày, đây lần đầu tiên cô chủ động gọi anh, anh
nhất thời ngạc nhiên.
“Ngày mai là em có thể xuất viện, tìm ngày nào đó,
chúng ta bắt tay làm thủ tục ly hôn. Em hỏi thăm rồi, không nhất định phải sang
Mĩ, làm trong nước cũng được”
“Em tin là, cho dù ở trong nước, anh còn có thể che
giấu được hôn nhân của chúng ta, thì ly hôn cũng không phải không giấu
được. Như vậy, chúng ta coi như cuộc hôn nhân buồn cười này chưa từng có
là được.”
“Phàm Phàm……”
“Em cũng không cần cái gì cả, nên không phải đề cập
đến phân chia tài sản, em sẽ mau chóng chuyển đồ đạc của em đi.”
“Thiên Ân còn nhỏ, em không muốn chuyện của chúng ta
ảnh hưởng đến nó, em tin là ba mẹ sẽ cho nó giáo dục tốt nhất, nên em sẽ không
tranh quyền nuôi nấng, dù sao nó có ở đâu đi nữa thì em vẫn sẽ yêu nó.”
“Nhưng mà, nếu, sau này anh tái hôn, đối phương không
thể tiếp nhận Thiên Ân, em sẽ lập tức đón nó về.”
“Phàm Phàm, em không cần như vậy……”
Anh sai rồi, anh là đồ trứng thối, nhưng anh không
muốn ly hôn với cô!
Buông bát, nắm tay anh đặt lên ngực mình, Tề Phàm dùng
ngữ khí giống như đau thương lúc trước, cùng một biểu tình, từng chữ một nói
một cách quyết liệt với anh.
“Lạc Kì, anh có nghe được giọng nói từ nơi này không?
Em đã quyết định rồi.”
Bà Lạc lúc này mới từ bên ngoài đi vào, Tề Phàm buông
anh ra, hai người nhất thời không nói