
ó thể yêu cô, nhưng không thể theo đuổi tính tình
hồ nháo của cô, nhất định phải đặt cô bên người mới an tâm.
Chờ anh tìm cơ hội nói với bốn vị lão nhân, anh sẽ xin
cưới hỏi đàng hoàng đem cô quay về Lạc gia!
“Anh chuyển đến đây là có ý gì? Tính rời nơi thường
trú?”
“Nhưng mà, lúc này anh tính sai rồi, nhà này em đã
bán, chả mấy chốc mà em cũng biến ra ngoài”
Tề Phàm không thấy quen, cô sắp chào tạm biệt với nơi
này.
“Em nói đúng, anh tính lâu dài với em, anh cũng không
tin, anh không thể rước cô nàng liều lĩnh yêu anh về”
“Về phần phòng ở, em không cần lo lắng, cũng không cần
đi, bởi vì người mua nhà em, là anh.”
Ngón tay vuốt ve bụng cô, anh nghĩ muốn cảm thụ sinh
mệnh nhỏ có liên hệ mật thiết với anh và Tề Phàm.
“Anh mua ? Anh lắm tiền vậy? Không phải tham ô đấy
chứ? Sao anh có thể như vậy! Ba mà biết sẽ tức thế nào!”
Căn nhà này Tần Đan hơn một ngàn vạn! Bố vẫn là chủ
Thịnh Thế, anh ở Thịnh Thế chẳng qua là lấy lương quản lý cao cấp, hơn nữa bình
thường anh tiêu tiền như nước, sao có nhiều như vậy.
Tiền này nhất định là anh không có cách nào mà ăn rút
của Thịnh Thế!
Nghĩ đến đây, lại một trận mưa đấm tay hướng trên
người anh, sao anh có thể làm chuyện ngốc vậy.
“Đừng đánh, sao em cứ luôn gấp gáp vậy, không nghe
người ta giải thích !”
Đè hai tay hai chân của cô, anh đánh mông cô sáu cái,
giờ cô lại hạ trọng quyền trên người anh phải đến vô số, nói đến bạo lực, là cô
mới phải!
“Giải thích? Được, em thật muốn nghe xem, anh giải
thích thế nào!”
“Tiền là anh kiếm, công ty anh ở Mĩ, chỉ là sau khi
anh về nước, công việc giao cho đối tác ở bên kia xử lý, chuyện cụ thể cần bàn
bạc, bọn anh đều họp qua mạng”
“Công ty của anh hoạt động tốt, doanh thu cũng
nhiều, chút tiền ấy sao làm khó anh. Thế nào, chồng em giỏi chứ?”
Kiên nhẫn giải thích cho cô nghe, thấy cô không kích
động như vừa rồi, anh mới thả lỏng tay chân cô.
“Không biết xấu hổ, ai là vợ anh!”
Hạnh phúc ngọt ngào mỉm cười cứ như thế dào dạt trên
mặt cô, dù cô nghiêng mặt cúi đầu cũng che dấu không được.
“Sao không biết xấu hổ? Anh là bố của là Lạc Thiên Ân,
Lạc Thiên Ý, tất nhiên là chồng của Tề Phàm .”
“ÔI! Nhưng lời anh vừa nói , là thật sự?”
“Phàm Phàm, em không tin anh?”
“em tin.”
Dùng sức gật đầu, cô thật sự tin tưởng.
“Phàm Phàm, trước đây, cái gì anh cũng không để ý. Có
tiền cũng được , người cũng được, cái gì đến thì đến, cái gì đi thì đi. Nhưng
bây giờ, anh muốn để ý cái gì đó càng ngày càng nhiều, buông không được, chỉ
muốn bắt đầu giữ lấy.”
“Phàm Phàm, tất cả thay đổi của anh, đều nhờ em. Nhờ
có em, anh mới có ý nghĩ quý trọng, muốn bảo hộ cái gì đó.”
“Lạc Kì, em yêu anh.”
“Anh cũng vậy, nhưng mà sau đây, cũng nên nói sau này
chúng ta thế nào”
Câu trả lời của Tề Phàm, là hung hăng hôn Lạc Kì.
Lạc Kì đè đầu cô lại, đảo khách thành chủ, người phụ
nữ này, chưa bao giờ ngoan ngoãn nghe lời!
Truyện đã kết thúc, đây là chương cuối rồi, cám ơn các
bạn đã ủng hộ cả chặng đường dài như thế. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Còn 3
hay bốn cái phiên ngoại nữa. Khá dài, của anh Nghiêm, Hàn Phi và Thiên Sứ, và
hai anh chị nhân vật chính hay sao ý. Ai quan tâm thì tiếp tục theo dõi nghen.
Sáng sớm, Lạc Kì ở tỉnh dậy trong nắng sớm chiếu vào
phòng, nhẹ nhàng bước xuống giường, anh đi thu xếp bữa sáng. Lúc Tề Phàm rời
giường, sớm có cháo nóng, sữa, bánh mì, trứng rán đủ loại kiểu dáng đặt trên
bàn.
Nếm qua một chút, Lạc Kì đã vào thư phòng làm việc, Tề
Phàm tìm quyển sách ngồi bên cạnh lật xem.
Trong tay Tề Phàm luôn luôn là đồ ăn vặt dinh dưỡng
tinh tế, giúp cô bổ sung thân thể yếu đuối.
Hơn mười giờ một tí, Lạc Kì đã bắt đầu chuẩn bị cơm
trưa.
Mấy thứ rau xào, cá thịt, đậu phụ, anh chẳng những
muốn thỉnh giáo mấy chuyên gia dinh dưỡng cho cô thực đơn thích hợp, còn muốn
kiếm biện pháp ép hết đống đồ đó vào miệng cô.
Buổi chiều, Lạc Kì mang Tề Phàm bị bịt kín từ đầu đến
chân tới công viên tản bộ phơi nắng.
Tề Phàm ngay từ đầu giận dỗi không chịu, anh hiểu ý,
vừa đấm vừa xoa, phải mất một màn võ mồm tốn lắm sức lắm mới làm cô gật đầu.
Đi được một lát, cô kêu mệt, hai người an vị trên
chiếc ghế dài công viên, nhìn người qua đường đi lại, yên lặng thanh bình.
Giống tất cả những đôi tình nhân yêu cuồng nhiệt, cô
tựa vào đầu vai anh, anh giúp cô làm ấm tay.
Trước khi ngủ, anh vừa bế vừa ôm cô, cô mới có thể tin
tưởng, rồi ngủ bên người anh.
Mặc kệ cô đang ngủ nghe không thấy, anh vẫn nhắm mắt nhẹ
nhàng nói bên tai cô: “Bảo bối, yêu em lắm! Ngủ ngon.”
====
Hai vị Lạc gia biết Tề Phàm lại có bầu, cao hứng cười
toe toét, muốn tự mình đi tới Tề gia đón Tề Phàm trở về.
Mắt thấy sắp mừng năm mới, mọi người tụ tập lại cùng
một chỗ, đẵng nhẽ phải vui vẻ, thì Lạc Kì lại có chút buồn bực.
Bởi vì sau khi chuyển đến với cô, cô ngày nào cũng chỉ
cùng Thiên Ân ở một chỗ, cùng nhau xem phim hoạt hình Thiên Ân thích,
cùng nhau học chữ, cùng nhau học bảng cửu chương.
Anh ngồi ở một bên, nhìn thấy hai người con một quả mẹ
một quả đang ăn nho, từng miếng từng miếng món điểm tâm ngọt