
n tình khác?
Hóa ra thật là Thiên Ý
Trang Nghiêm nheo mắt mỉm cười nhìn người đàn
ông trước mắt, anh siết chặt nắm tay, tỏ rõ anh đã dùng sức khắc chế thế nào.
“Không thể tưởng được khi tôi đi rồi, người anh luyến
tiếc nhất lại là tôi, anh còn không từ mệt nhọc đến tiễn tôi vậy.”
Lời trêu chọc và chế nhạo cũng không làm Lạc Kì xao
động, vẻ mặt anh vẫn khổ sở nặng tình.
“Đừng thấy cảm giác tôi tốt bụng, tôi rất mong anh đi
khỏi đây! Tôi đến, là là muốn xác nhận một chuyện.”
Trên mặt Trang Nghiêm bày ra vẻ đã sớm đoán được, vẻ
mất mát của anh ta làm cho Lạc Kì cũng có chút không thoải mái.
Nếu anh đoán ra sự thật, thế chẳng phải anh đã được
tiện nghi còn khoe mã!
Người ta đã muốn đau khổ bỏ đi,mà hành động này của
anh thật sự là hành động ném đá xuống giếng.
“Sao, không muốn hỏi nữa?”
Trên mặt Lạc Kì vừa có vẻ mâu thuẫn vừa rất phấn
khích, Trang Nghiêm lại không lòng dạ nào thưởng thức, sau khi bị đối thủ mình
bại dưới tay đồng tình, cảm giác này rất không tốt.
“Trang Nghiêm, tôi phải thừa nhận, anh là đối
thủ rất mạnh, tồn tại của anh vẫn làm cho tôi bất an.”
“Cám ơn lời khen của anh, tôi cũng rất tiếc vì không
thể diễn một vai đối thủ chân chính cho anh.”
Anh gợi khóe môi, cho dù anh là thiên hạ vô địch hay
là anh hùng thì cũng chả có đất dùng võ, bởi vì Tề Phàm, căn bản chưa từng cho
anh cơ hội lên sân khấu.
====
Lái xe tới đường sân bay, anh quay đầu đi vừa
vặn thấy máy bay Trang Nghiêm càng bay càng xa lao thẳng vào trong
mây.
Đúng là anh chưa hỏi, nhưng anh đã có được đáp án anh
muốn.
Hiện tại, anh chỉ muốn lập tức về nhà, kéo người phụ
nữ tùy hứng làm bậy tới đùi hung hăng đánh vào mông vài cái.
Cô thật sự là càng ngày càng vô pháp vô thiên , chuyện
đứa nhỏ lớn như vậy, thế mà cô cũng dám gạt anh.
Lòng như lửa đốt về nhà, Tề Phàm hẳn là là vừa rời
giường không lâu, lúc này đang thảnh thơi ăn bữa sáng tình yêu anh làm,
cả con đường lửa giận tích góp từng tí một giờ nhìn thấy nụ cười làm nũng của
người phụ nữ này nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh.
Cô thật sự là năng lực cao siêu, vần vò lòng anh mềm
nhũng, coi mọi việc như chả liên quan tới mình!
“Sáng sớm anh đi đâu? Trời lạnh quá!”
Chu đôi môi hồng nhuận, vừa giúp anh vừa than
thở oán giận.
Tối hôm qua có anh ở đây, cô an tâm nên ngủ sâu. Nhưng
vừa tỉnh, đã thấy nơi anh ngủ đã sớm không có độ ấm, hại cô nghĩ tối hôm qua
cảm giác chân thật anh gắt gao ôm mình là do nằm mơ!
“Trang tổng sáng nay bay, anh đi tiễn.”
Ánh mắt vẫn chú ý tới cô, quả nhiên khi anh nhắc tới
Trang Nghiêm vẻ mặt cô có chút biến hóa.
“Em cũng không biết, hai người tình cảm sâu như vậy,
còn muốn tự mình đi biểu diễn một màn chia tay lưu luyến. Này, hai người không
phải có quan hệ đó đó chứ. . . . . .”
Tim đập thình thịch , anh biết chưa? Trang Nghiêm nói
tất cả cho anh?Lời này của anh là đang thử mình sao?
Tự nói mình đừng hoảng hốt, dù sao anh mới là người
xấu, người sai ở đây cũng vốn là anh không phải cô!
“Tề Phàm, sao trong đầu em luôn muốn làm chuyện quái
gở thế, ai dạy em!”
Cô lại tự chuyển hướng đề tài, anh thật nên giáo huấn
cô một chút, để anh là một nhà đứng đầu uy tín!
“Anh dạy em, không phải anh nói, nếu em là đàn ông,
anh cũng sẽ vậy, chẳng lẽ không đúng, hả?”
Biểu tình cố ý làm chuyện rối bù lên, đầu lưỡi linh
hoạt đem hạt cơm ở khóe môi cong lên cãi lại, vừa lòng ngắm ánh mắt trầm
xuống của anh, hầu kết cũng không tự giác lên xuống.
“Xem ra em thật sự là không đánh không được!”
Lạc Kì cảm thấy có một cỗ khí nóng, xông thẳng dưới hạ
thân.
Cô cố ý, cô tuyệt đối là cố ý !
Biết anh hiện tại không thể đụng vào cô, còn làm động
tác như vậy câu dẫn anh!
“A, anh làm chi!”
Lập tức cô bị ôm lấy, cô bị hành động thình lình của
anh làm hoảng sợ, tiếng thét chói tai làm đau lỗ tai anh.
“Để làm chi? Cho em biết sự lợi hại của anh chứ làm
chi!”
Thấy anh đi về hướng phòng ngủ, cô lại kinh hãi, cô
cái này chơi với lửa làm hỏa hoạn rồi!
“Lạc Kì, không được a. . . . . .”
Nhẹ kéo góc áo anh, quyệt miệng nháy mắt đã dùng giọng
thương lượng với anh.
Cô cũng muốn anh, chính là, không được thôi!
Anh dường như lập tức mềm lòng , nhưng tưởng tượng đến
hành vi ác liệt của cô, anh lại khẽ cắn môi quyết tâm.
Vừa đến phòng ngủ, hạ cô xuống đặt trên đùi mình, giơ
tay lên, dùng sức đánh lên mông cô.
Tề Phàm không rõ ý anh, trong lúc nhất thời không rõ
ràng đã xảy ra chuyện gì, anh đã đánh cô!
“Đứa nhỏ là của anh có phải không? Thế mà em dám liên
hợp với Trang Nghiêm gạt anh! Rõ ràng trong lòng yêu anh, lại không chịu gật
đầu đó là anh! Em là người phụ nữ xấu xa, thật sự là không đánh không được!
Vừa nói xong, Lạc Kì lại đánh thêm phát nữa.
Tề Phàm lập tức ủy khuất chảy nước mắt, Lạc Kì
khốn nạn, giờ lại dám trả đũa!
Dùng sức cắn lên đùi anh, anh quát to một tiếng đặt cô
lên giường, đứng lên, vẫn thấy đau.
“Sao em cứ thích cắn người vậy!”
“Em chỉ cắn anh, cắn cái đồ xấu xa không tim không
phổi! “
“Là anh tự không tin đứa nhỏ là của anh trước, là anh
không để cho em cơ hội nói chuyện, là anh p