Old school Easter eggs.
Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328424

Bình chọn: 9.00/10/842 lượt.

n ra đây. . . . . .”

Tài xế nhìn dáng vẻ của cô do dự một chút xoay người đi vào gọi hắn. Chỉ

chốc lát sau cô nghe được tiếng bước chân từ xa đi đến,hắn đứng ở ngoài

xe giọng nói có chút không kiên nhẫn hỏi, “Chuyện gì?”

Cô lúc này mới từ đầu gối ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa sổ xe thoáng thấy hắn đút

tay vào túi quần mím môi đứng ở nơi đó,phí sức phun ra mấy chữ, “Anh có

thể lên xe không?”

Ngữ khí của cô tràn đầy cầu xin,đây là cô lần đầu cô dùng giọng dịu dàng nói chuyện với hắn,Lục Chu Việt nhíu mày lại một chút nhưng vẫn mở cửa ngồi xuống bên ghế,hắn ngồi xuống đồng thời

tiện tay lấy ra một điếu thuốc,lúc này trong lòng hắn oán hận nghĩ,nếu

cô còn dám chơi trò gì hắn thật sẽ giết người.

Mùi khói nồng nặc

truyền đến, Hứa Lưu Liễm bị sặc đến khóe mắt chua xót,cô cúi đầu ngồi ở

chỗ đó giọng có chút khàn khàn, “Em đang học đại học còn chưa có tốt

nghiệp. . . . . .”

“Hiện tại chưa tốt nghiệp đại học không phải cũng kết hôn được sao?”

Hắn không có nhìn cô tựa tại nơi đó tự nhiên hít thuốc,mây khói lượn lờ.

Cô có chút gấp gáp, “Anh biết tôi không thích đứng mũi chịu sào bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ . . . . . .”

Cô biết theo thân phận và gia thế hắn,chuyện kết hôn lớn như vậy chắc chắn khoa trương,tuy nói hiện tại đại học có thể kết hôn,nhưng là dù sao

cũng rất ít,cô cũng không muốn trở thành một trong số ít đó.

Lời

của cô ân tiết cứng rắn đi xuống ,hắn chợt quay đầu lại nhìn chằm chằm

làm cô sợ hết hồn, trên mặt hắn xẹt qua tương tự với đau đớn,trong nháy

mắt dấu đi cất cao giọng mở miệng,

“Hứa Lưu Liễm,tại sao em biết

anh biết em không thích đứng ở đứng mũi chịu sào? Em tại sao cho là như

vậy? Em có phải thật cho là anh yêu em yêu đến chết đi sống lại không có em thì không được?”

Hứa Lưu Liễm thoáng cái ngây ngẩn cả

người,cô vẫn thấy bản thân ở trước mặt hắn nhanh mồm nhanh miệng chua

ngoa, hiện tại cô mới phát hiện hắn chẳng qua không muốn so đo với cô mà thôi,người đàn ông này bắt bẻ quả thực không phải người thường.

“Trước tiên đăng ký,hôn lễ chờ sau khi em tốt nghiệp hãy làm!”

Hắn liếc mắt sang vẻ mặt sững sờ giật mình của cô, đem điều thuốc cầm trong tay hung hăng nhét vào gạt tàn thuốc, ném cho cô một câu sau đó liền

xoay người xuống xe. Thật ra hắn biết cô không thích như vậy,cô nghĩ thế nào hắn làm sao không

hiểu? Cho nên hắn đã nói trước chuẩn bị hết thảy ở cục dân chính, tận

lực không để cho quá nhiều người biết chuyện này,tuy nhiên hắn cũng

không vui chuyện bị ém đi.

Nhưng vẫn bị thái độ cô thương

tổn,phải khống chế không được mình dùng ngôn ngữ cay nghiệt .Mỗi lầntrên bàn đàm phán hắn luôn khiến đối thủ chi mới nghe tin đã sợ mất mật,đối

mặt với cô nhanh mồm nhanh miệng hắn chẳng qua không muốn phản kích mà

thôi.

Hứa Lưu Liễm ngồi ở chỗ đó nhìn bóng lưng lạnh lung đi

vào,nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu sau đó mở cửa xe vội vàng vọt vào, trốn không thoát, trốn không thoát, cô thế nào cũng trốn không thoát,cô ở trong lòng tuyệt vọng nói với chính mình.

Bên trong tất cả đều đã chuẩn bị xong,chỉ đợi cô đến ký tên,cô nắm cây bút,cực kỳ nhanh viết tên mình lên tờ giấy,bên cạnh hắn đã sớm ký xong ba chữ rồng bay phượng múa .

Cô chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt,giờ khắc này cô bỗng

nhiên rất hận cái tên Hứa Định Biên đặt cho cô,tại sao nhiều nét như

vậy,cô viết cảm giác tựa hồ qua một thế kỷ.

Từ lúc cô bắt đầu

xuống xe trong chớp mắt cô để đầu óc mình ngừng lại không suy tư bất cứ

chuyện gì, chỉ máy móc làm theo người ta chỉ thị,đến cuối cùng bọn họ

không biết làm sao trở lại trên xe ,cảm giác tất cả thật giống như một

giấc mộng.

Có lẽ tỉnh mộng tất cả cũng sẽ không tồn tại,cô mệt

mỏi nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi an ủi mình.Bàn tay đặt trên đùi

bỗng nhiên bị một bàn tay dày rộng bao trùm,cô bản năng rụt một chút mở

mắt ra nhìn sang, lại thấy hắn đang nắm lên tay trái của cô,ngón tay

thon dài quả thực đang đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng chói.

Cô thoáng cái tránh thoát, rũ xuống mắt quật cường nói, “Tôi không muốn!”

Viên kim cương kia sáng cỡ nào cũng không cách nào chiếu sáng nội tâm ẩm

thẩm cô giờ này,chói mắt thế nào cũng không cách nào làm cho cô cảm thấy vui vẻ.

Lục Chu Việt đem chiếc nhẫn nắm chặt vào lòng bàn tay, cố gắng đè nén hỏa khí trong lòng “Hứa Lưu Liễm,em rốt cuộc muốn gì?”

Bởi vì cô không thích rêu rao,hắn theo cô nhưng đây là một món không thể

thiếu với cô gái mới cưới, không muốn ủy khuất cô, chiếc nhẫn này hắn

phải nhờ người thiết kế đá quý đứng đầu nhất Paris làm ra còn phải tốn

cả đêm vận chuyển bằng máy bay về đây.Tất cả bất động sản cổ phiếu cùng với tài sản trên danh nghĩ hắn cũng chi cho cô một phần, nhưng tất

cả,tất cả,cô lại nói cô không muốn!

Hắn không hiểu hắn không tốt

chỗ nào,làm sao cũng không thể khiến cô động lòng,hắn tự nhận khắp mọi

mặt mặc dù không hoàn mỹ lắm nhưng ít ra cũng là ưu tú, hắn biết tiết

chế, tình thâm mà hữu lễ, ở trong mắt các cô gái khác hắn là người yêu

trăm phần trăm hoàn mỹ.

Nhưng đến chổ cô lại không đáng giá một

đồng,thật sự ứng câu nói kia bất kể ngươi có ưu tú thế nào