The Soda Pop
Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211735

Bình chọn: 7.5.00/10/1173 lượt.

giận,cãi lộn,bởi vì như vậy ít nhất chứng tỏ trong lòng em có anh!”

Cô thoáng cái đang giãy dụa xen lẫn bất mãn kháng nghị,kinh ngạc gục ở chỗ đó mặc hắn tận tình tàn sát bừa bãi cô,cho đến cuối cùng hắn ôm cô run

rẩy phóng ra mình, thì ra cô sai ở đây.

Bị hắn giày vò cộng thêm

buổi tối đi dạo phố cô mệt đến không muốn tỉnh dậy,ngày hôm sau đồng hồ

báo thức vang lên Hứa Lưu Liễm thật sự mở mắt không ra,đau khổ nằm trên

giường để đồng hồ báo thức tùy ý vang lên,không đầy một lát đồng hồ báo

thức kia bỗng nhiên lại không vang,ý thức cô liền nới lỏng lần nữa rơi

vào mộng đẹp.

Một thân đồ thể thao chạy bộ trở lại Lục Chu Việt

vừa vào phòng ngủ thấy bộ dáng cô kịch liệt đấu tranh với đồng hồ báo

thức,khóe miệng nhếch lên nụ cười sủng nịch, đi đến phía trước tắt đồng

hồ báo thức,không đành lòng để cô có chút không khổ,định để cho ngủ tự

nhiên đến khi tỉnh.

Bởi vì trong lòng thủy chung nghĩ tới chuyện

đi làm không nên bị trễ, cho nên Hứa Lưu Liễm đang ngủ thoáng cái từ

trong mộng thức tỉnh,cô mở mắt ra nhìn một chút sắc trời sáng choang bên ngoài,quá sợ hãi cầm điện thoại di động tới nhìn,nhất thời kêu rên một

tiếng từ trên giường nhảy xuống vội vã thu dọn,chết tiệt,người nào tắt

đồng hồ báo thức của cô!

Thời điểm vọt tới cửa thang lầu, thấy

hắn đang cầm chìa khóa xe một thân tây trang thẳng thóm tính ra cửa đi

làm,cô vừa hô tên hắn vừa ba bước hai bước chạy xuống lầu,

“Chờ một chút, chờ một chút!”

Mặc dù cô rất không thích ngồi xe hắn đi làm,nhưng thời gian hiện tại căn

bản là không cho phép cô ngồi xe công cộng,với lại lúc này là giờ cao

điểm đón xe đi làm nên chỉ có thể dựa vào hắn.

Lục Chu Việt nghe được giọng cô,vừa mới quay đầu lại thấy cô như trận gió chạy đến kéo ống tay áo hắn,có chút lúng túng nói,

“Hôm nay em ngồi xe anh!”

“Ơ, không phải không muốn ngồi xe anh sao?”

Hắn dù bận vẫn ung dung nhướng mày nhìn cô,Hứa Lưu Liễm buồn bực trừng hắn,hắn thật đúng là bỏ đá xuống giếng.

Thấy cô như vậy hắn cũng không tiếp tục làm khó cô, ôm lấy cô đi tới phòng ăn,

“Ăn điểm tâm trước đã!”



“Không kịp rồi không kịp rồi ,anh một chút cũng không nhìn mấy giờ sao? Làm sao có thời gian ăn điểm tâm?”

Cô kéo không để hắn đi tới,Lục Chu Việt giơ cổ tay lên liếc nhìn thời

gian,quả thật đã không kịp,sáng nay hắn dậy cũng có chút muộn,nhưng hắn

là ông chủ hắn sợ người nào.

Nhìn bộ dáng gấp đến độ không xong hắn cảm thấy có chút buồn cười,

“Công ty là của anh,cũng chính là của em,em có cần thật tình tích cực vậy không?”

Hắn không nói thì thôi,vừa nói Hứa Lưu Liễm liền tức lên,

“Anh lần trước không phải nói em tới trễ,anh sẽ không chút nương tay trừ tiền lương của em sao!”

Tần tỷ nhìn hai người ở nơi đó ngươi một lời ta một lời đấu võ mồm ,mỉm cười đi đến đưa một hộp thức ăn cho Hứa Lưu Liễm,

“Phu nhân,tôi đã làm sẳn ít thức ăn để cô đi trên đường ăn! “

Hứa Lưu Liễm cảm kích nhận lấy, nói cám ơn Tần tỷ,

“Cám ơn Tần tỷ!”

Sau đó trợn mắt nhìn hắn một cái xoay người đi ra ngoài,Lục Chu Việt cười đi theo phía sau cô ra ngoài.

Lên xe Hứa Lưu Liễm mở ra hộp đựng thức ăn Tần tỷ đưa nhìn thoáng qua sau

để xuống ,bởi vì bên trong có cháo và vân vân ở trên xe ăn không tiện,cô nghĩ chờ đến phòng làm việc mới ăn.

Nhưng không biết tại

sao,sáng nay ngồi trong xe lộng lẫy mở điều hòa thoải mái,cô đột nhiên

có cảm giác muốn ói,trước đó cô mỗi ngày sáng sớm chen chúc hỗn loạn và

không khí vẩn đục cũng không xuất hiện tình trạng như vậy,cô không khỏi

giơ tay lên có chút khó chịu ép lên dạ dày.

Hắn liếc thấy cô khó chịu,chậm lại tốc độ xe xoay đầu hỏi cô,

“Tại sao? Sắc mặt thoáng cái khó nhìn như vậy?”

Xe đột nhiên chạy chậm lại,cô thấy trong dạ dày chua lên cảm giác muốn nôn càng thêm rõ ràng,nhưng trong dạ dày bởi vì một chút điểm tâm cũng

không có,muốn ói nhưng ói khôn ra ngược lại khó chịu,cô yếu ớt tựa vào

cửa sổ xe ,

“Em. . . . . . có chút buồn nôn . . . . .”

Lục Chu Việt từ trước đến giờ vẻ mặt bình tĩnh chợt đại biến,hắn giẫm xuống thắng dừng xe ở ven đường,ánh mắt phức tạp nhìn cô bởi vì hắn đột nhiên thắng xe mà lần nữa đè xuống dạ dày,hồi lâu sau hắn mới tìm lại được

giọng mình,có chút không xác định hỏi cô,

“Lưu Liễm,em. . . . . Không phải có rồi chứ?”

Cẩn thận thử nghĩ lại thì không thể nào,hắn từ trước đến giờ luôn bảo vệ an toàn rất tốt,bởi vì cô chưa muốn có con cho dù hắn khát vọng. Mặc dù

hắn rất ít dùng bao,cho dù trừ kỳ an toàn ra hắn đều không ở trong cơ

thể cô,chẳng lẽ hắn tính sai?

“Không thể nào!”

Hứa Lưu

Liễm nghe vậy sợ hãi thiếu chút nữa từ chỗ ngồi nhảy dựng lên,thay đổi

trạng thái mới vừa không có tinh thần không hề nghĩ ngợi đáp lại hắn một câu.

Con ngươi hắn thoáng cái tối tăm,

“Anh đoán có thể có thể bởi vì không ăn sáng nên say xe,hay là anh đưa em đi bệnh viện khám một chút——”

“Không cần!”

Lời của hắn còn chưa nói hết đã bị cô cắt đứt,cô ném cho hắn một câu sau liền mở cửa xe vội vã chạy xuống.

Qua giao lộ phía trước chính là Thân Viễn,hắn cũng không miễn cưỡng cô,ở đó lẳng lặng nhìn bóng lưng cô có chút hoảng hốt,thu hồi tối tăm trong mắt