
lộn lại ngủ không
được,cầm qua điện thoại di động đến xem nhiều lần mà không có tin nhắn
của hắn, cũng không có điện thoại của hắn,cô có chút thấp thỏm, lần này. . . . . . cô không phải gây đại họa rồi chứ?
Muốn gọi điện cho
hắn,lại nghĩ đã trễ thế này hắn có lẽ đã nghỉ ngơi,dù sao sáng ngày mai
cô sẽ trở về nên bỏ ý định liên lạc với hắn.
Mới vừa tính ngủ
điện thoại di động lại vang lên,cô vội vàng bò dậy,kết quả người gọi đến không phải hắn mà là Trần Thanh Sở.Cô chưa bao giờ giống giờ khắc này
không muốn đón điện thoại của Trần Thanh Sở ,ngồi im ở chỗ đó để điện
thoại di động tùy ý vang lên.
Cho rằng không nghe hắn sẽ buông
tha,kết quả hắn vẫn không buông tha gọi mãi đến,cô nghĩ tới Tô Thế Viên
còn phải nghỉ ngơi,đành phải nhận,giọng Trần Thanh Sở tất cả đều là lo
lắng,
“Tiểu Liễm,em hiện tại ở nơi đâu? Chuyện tối nay ——”
Trần Thanh Sở còn chưa nói hết cô đã hờ hững cắt đứt lời hắn,
“Thanh Sở,anh cái gì cũng đừng nói,em hiện tại rất tốt anh không cần lo lắng. Đã muộn rồi em muốn ngủ!”
“Tiểu Liễm! Tiểu Liễm ——”
Trần Thanh Sở còn đang nói bên kia,cô bên đây trực tiếp cúp điện thoại,sau đó tắt điện thoại.
Thanh Sở,anh là người em đợi chờ cũng là người em chấp nhất.
*
Ngày thứ hai cô rời giường phát hiện Tô Thế Viên thế nhưng đã làm một bàn ăn sáng,cô cả kinh đứng ở đằng kia hồi lâu cũng không có hoàn hồn,Tô Thế
Viên đã ngồi xuống ở trước bàn ăn nhìn cô cười nhạt,
“Rất giật mình sao?”
Hứa Lưu Liễm ý thức được mình thất lễ có chút lúng túng nói cám ơn liền
ngồi xuống,Tô Thế Viên là thiên kim đại tiểu thư tại sao có thể nấu cơm? Ấn tượng cô về Tô Thế Viên không khỏi tốt thêm mấy phần,không trách
được cô sống trong căn hộ lớn thế nhưng không có một người nào,không có
một người giúp việc ở đây.
Tô Thế Viên tay nghề rất tốt, Hứa Lưu
Liễm bởi vì chuyện ngày hôm qua mà tâm trạng buồn bực giờ không khỏi ăn
nhiều một chút,cô vừa ăn trong lòng vừa thầm suy nghĩ ,không biết là
người đàn ông dạng gì có thể may mắn lấy được một cô gái hoàn mỹ và ưu
tứ thế, tình nguyện bỏ nghề về nhà nấu canh.
Mới vừa ăn xong điểm tâm chuông cửa liền vang lên,Hứa Lưu Liễm đi mở cửa,cô cho rằng Trác
Thính Phong vội tới đưa hành lý cho mình,không nghĩ tới người đến lại là Hạ Vi Lương,Hạ Vi Lương đứng ở cửa nhìn cô nhếch miệng cười một tiếng,
“Chào,tôi giúp hiệu đổng chúng ta người gặp người thích hoa gặp hoa nở,tới đưa hành lý cho cậu!”
Hứa Lưu Liễm liếc cô một cái, Hạ Vi Lương dò vào đầu mở một đôi mắt to tròn kinh ngạc đánh giá căn phòng xa hoa,
“Emma, đây chính là khu nhà cấp cao trong truyền thuyết sao,không được không
được tớ phải đánh giá một chút,để sau này có thể dùng trong tiểu
thuyết!”
“Không bằng đổi giày đi vào đánh giá chút ha!” Lời Hạ Vi Lương cứng rắn đi xuống,một giọng nữ trong trẻo đã vang lên dọa Hạ Vi
Lương nhảy sang bên,cô định thần nhìn lại mỹ nữ từ bên trong đi ra,miệng mở thật lâu cũng không khép được,
“Tô Tô Tô. . . . . .”
Emma,Trác hiệu đổng chỉ nói địa chỉ để tôi đưa hành lý đến Lưu Liễm,chứ không
nói nhà này là của thần tượng cô nha bà chủ Tô Thế Viên của 《 Tô 》 .
Phải biết rằng làm một người bán chữ mà sống,thì trời sanh đối với mấy
người cầm đầu tập đoàn tràn đầy sùng bái ,nhất là nghe nói Tô Thế Viên
hành văn rất giỏi,nhiều bài rất tốt của 《 Tô 》 đều do cô ấy viết .
Hứa Lưu Liễm nhìn thấy Hạ Vi Lương ngạc nhiên đã tập mãi thành thói
quen,kéo cô qua một bên vội tới giới thiệu cho Tô Thế Viện,
“Thế Viên,đây là bạn tốt của tôi, Hạ Vi Lương!”
Tô Thế Viên rất hòa khí cười vươn tay ra,
“Chào, Tô Thế Viên!”
Hạ Vi Lương lúng túng,vội vàng vươn tay ra kích động lau mấy cái trên người,
“Chào cô cô khỏe chứ,ngưỡng mộ đại danh đã lâu,cô là thần tượng của tôi,tôi. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm khóe miệng co giật đưa tay xoa trán,cô có thể nói mình không
có người bạn tầm thường thế không. Tô Thế Viên thì thấy Hạ Vi Lương động tác khả ái khôi hài khóe miệng khẽ nhướng cao
“Rất khỏe?”
Hạ Vi Lương không nghĩ tới nhìn Tô Thế Viên như cao cao tại thượng lại có thể trêu chọc cô,sửng sốt một chút sau phát điên nắm chặt hai đấm kháng nghị,
“Ơ ơ, Tô tổng, cô quá hài hước!”
Tô Thế Viên không
chút khách khí cất tiếng cười to lên,Hứa Lưu Liễm và Hạ Vi Lương cũng
cười theo,các cô cũng không nghĩ đến Tô Thế Viên lại là một cô gái bình
dị gần gũi và không mất khả ái.
Chiếm được Tô Thế Viên đồng ý ,Hạ Vi Lương liền đổi giày vào nhà nghiên cứu khu nhà cấp cao chỉ thấy
trong TV,thậm chí còn cầm lấy bút ký xuống,Tô Thế Viên lại càng kiên
nhẫn giảng giải lai lịch mỗi món đồ cho cô,thậm chí ngay cả một ly cà
phê cũng không bỏ qua cho.
Hạ Vi Lương hưng phấn đến thét chói tai,
Hứa Lưu Liễm lần nữa đảo cặp mắt trắng dã,lành lạnh nói,
“Không đi nữa sao,không đi nữa tớ cản không nổi phi cơ liễu!”
“Ơ ơ!”
Hạ Vi Lương vội vàng ngừng lại việc ghi chép,trịnh trọng nói,
“Thiếu chút quên đi chuyện chính,nếu hôm nay cậu không thể quay về nữa,lão Lục nhà cậu đoán chừng sẽ lột da tớ,nhìn xem cậu đã gây họa gì nha!”
Không biết ở đây bao nhiêu tầng lầu nhưngHứa Lưu Liễm rất muốn nắm cô
lên rồi