
mặc chỉnh tề,trong mắt thì tràn đầy quan tâm,
“Chiều nay anh phải trở về thành phố N,em họp mặt bạn cũ xong cũng nhanh trở về!”
“Ừ. . . . . .”
Cô đột nhiên cảm giác được không khí tại sao có chút khó khăn,định kéo
chăn lên che kín mình rầu rĩ đáp một tiếng rồi không nói thêm gì nữa,
chỉ chốc lát sau cô đã nghe thanh âm hắn xoay người đóng cửa rời đi.
Sau khi hắn đi Hứa Lưu Liễm không biết tại sao lăn qua lộn lại cũng ngủ
không được,định mặc quần áo rời giường,Liên Tố không ở nhà không đoán
chừng muốn để lại thời gian cho vợ chồng son ân ái.Hứa Lưu Liễm cằm ly
nước ngửa đầu uống,nhớ tới trận hoan ái kia kịch liệt và kích thích tối
hôm qua tim đột nhiên đập rộn lên mặt cũng nóng.
Gọi điện Hạ Vi
Lương thoại kết quả cô ấy còn chưa rời giường,nói gì ngày hôm qua bị sốc chuyện tương thân tối ngủ không được đành thức đến rạng sáng,hôm nay
cần bồi bổ,cô không thể làm gì khác hơn buồn bực cúp điện thoại.
Cô có đôi khi đặc biệt hâm mộ Hạ Vi Lương,hâm mộ cô có thể chú tâm làm
việc mình thích,có thể phấn đấu vì mình mơ ước cho dù mệt mỏi cũng vui
vẻ.Không giống cô, mặc dù mỗi ngày bận rộn nhưng thật ra trong lòng vô
cùng trống rỗng.
Cô thậm chí không dám nghĩ đến mơ ước,bởi vì cô
đã không có bất kỳ mơ ước nào. Mặc dù cô được Reis tán thưởng, nhưng
cũng không đại biểu bất kỳ công ty kiến trúc nào dám mướn kiến trúc sư
không có bằng cấp như cô.
Nghĩ như vậy cô không khỏi có chút mất
mác và đau buồn,thay đổi quần áo ra ngoài giải sầu,cô bất tri bất giác
đi đến quán cà phê góc đường,phát hiện một ít cửa hàng mặt tiền đã bị
phá bỏ và dời đi nơi khác,chung quanh bị vây tường rào cao còn có rất
nhiều công nhân làm việc ở đó.
Dõi mắt đi qua,một mảnh hoàn toàn thay đổi.
Trong lòng cô đau nhói nhớ tới Trần Thanh Sở đã nói,hắn mua mảnh đất này còn
muốn mời cô đến thiết kế cho hắn,cô và hắn cuối cùng chưa thể hoàn thành ước mơ lúc còn trẻ.Bọn họ trong lúc đó ngoại trừ vuột mất vẫn là vuột
mất.
Cô bị ma xui quỷ khiến sải bước đi qua hỏi chút ít người
công nhân kia,nơi này định thiết kế thành cái gì? Công nhân kia hít một
ngụm không biết dung giọng địa phương nào,cười ha hả trả lời cô,cô nghe
không hiểu lắm,chỉ nghe tựa hồ là cửa hàng hoặc là trung tâm thương mại và vân vân.
Cô câu khởi khóe miệng cười khổ một cái sau đó
giương mắt nhìn toàn cảnh chung quanh sau xoay người rời đi,cô vốn nghĩ
tới ở chỗ này thiết kế một tòa để làm dấu móc cho thành phố Ôn Thành,bởi vì … bên cạnh vừa tu sửa một xa lộ cao tốc,rất nhiều xe đều từ nơi này
xuống tới tiến vào Ôn Thành,nếu như ở chỗ này xây một tòa kiến trúc làm cho hai mắt người ta tỏa sáng,thì ấn tượng với thành phố này sẽ tốt rất nhiều.
Cô thích thành phố này muốn mặt đẹp nhất của nó bày ra
cho mọi người thấy. Chỉ tiếc thế sự vô thường. Có người nói,một thành
phố làm ngươi nhớ mãi không quên, đại khái bởi vì nơi đó có người bản
thân yêu sâu đậm rời đi không trở lại,cô nghĩ có lẽ là như vậy .
Trở về ngồi trên xe buýt,bên cạnh ngồi mấy cô bé học sinh trung học đệ nhị
cấp vui vẻ thảo luận nên học khoa văn hay khoa học tự nhiên,mấy nữ sinh đó cười giỡn nói đoán chừng ban khoa học tự nhiên năm nay sẽ chật ních
nữ sinh,bởi vì thầy dạy ban khoa học tự nhiên,hóa học vừa đẹp trai vừa
anh tuấn,khí chất có thể so với thần tượng minh tinh.
Cô không
khỏi nhớ lại một lần kia năm đó các cô để ý tình huống phân lớp,bởi vì
lớp học rất nhiều cho nên thầy dạy Anh ngữ cũng rất nhiều,còn hắn thì
chịu trách nhiệm văn khoa cùng Anh ngữ ban 8,cho nên có rất nhiều nữ
sinh học khoa văn vốn không tệ nhưng tất cả đều gạt ra báo muốn vào ban
văn,chỉ vì muốn được phân đến lớp hắn dạy.
Có ít người thậm chí
còn vận dụng quan hệ trong nhà muốn hắn dạy ,sau hắn lại dạy hai lớp học sinh so với các lớp khác nhiều hơn mười người,Trác Thính Phong cũng rất khó xử bởi vì có ít người hắn không thể từ chối.
Mà lúc ấy cô
biết được hắn dạy văn khoa,cho nên dứt khoát bỏ qua ban văn khoa mình
muốn,nói bản thân không biết gì cả chọn ban khoa học tự nhiên.Khi đó môn khoa học tự nhiên cô không gỏi lắm,vật lý dứt khoát một chữ cũng không
biết,thi sáu bảy mươi điểm coi như là thành tích tốt nhất của cô.
Hạ Vi Lương đương nhiên không hề nghĩ ngợi báo ban văn khoa,nghe nói cô
báo chọn ban khoa học tự nhiên,liền lôi kéo cô chết sống không để cho cô đi,tận tình khuyên cô cả đêm sau thấy cô như cũ cố chấp không vì thế mà thay đổi,không khỏi tức giận rống với cô,
“Hứa Lưu Liễm,cậu đây hành động theo cảm tình,cậu không thể vì trốn một người mà bỏ rơi tiền đồ của mình!”
Hứa Lưu Liễm khi đó không biết hắn giấu giếm yêu cô sâu như vậy,cô chẳng
qua chỉ cảm thấy ánh mắt hắn cực nóng mỗi lần nhìn cô, mặc dù hắn cho
tới bây giờ cái gì cũng không nói,nhưng ánh mắt của hắn biểu thị công
khai tất cả.
Mang chút ít tình cảm cấm kỵ làm cho cô cảm thấy
chán ghét,cô cảm thấy hắn một Lão sư không nên có tâm tư như thế đối
với một người học sinh,như vậy rất xấu xa.Cô đối với hắn,đối với tất
cả thầy giáo thủy chung tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận thầy giáo và học
sinh,cô cảm thấy thầy giáo là