
xuống bảy phần. Sư phó của ta từ trước đến nay trong triều đình là người ôn nhu nhất, trong mắt luôn mang theo mười phần ý cười, từng có người
nói, khi nào trong mắt Đông Ly cư sĩ không còn ý cười, đó là lúc Trần
quốc bị diệt.
Lời này tuy không hay nhưng cũng không phải là không đúng.
Tay nghề trà bánh của sư phó ở Thẩm viên này là nhất hạng, độc đáo
ngon miệng, dù là một động vật ăn thịt như ta cũng nhịn không được ngón
trỏ đại động.
Lợi dụng lúc sư phó bận đút cho ta hai tay hai đĩa, ta thuận tiện mút một chút ngón trỏ của hắn, ngửa đầu thấy sau tai hắn hơi hồng hồng lên, trong lòng ta nhộn nhạo a, nỗi đau lòng vì mất đi nửa con gà nướng lập
tức được chữa khỏi.
“Ngọc nhi, về sau đừng ăn vụng gà nướng nữa.”
Nụ cười của ta cứng lại trên mặt.
Không phải chỉ là ăn vụng một con gà nướng thôi sao, chuyện gì chứ,
cứ như thể ta đã làm chuyện phạm pháp không bằng, sư phó có cần tỏ vẻ vô cùng đau tim nhức óc như thế hay không…
Sư phó ôm ta, hôn nhẹ lên trán ta – thật là, làm như hôn cho có lệ
vậy, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước – nhưng biết tiền thừa tướng đại nhân này da mặt mỏng, ta đã đủ vui vẻ. “Ngọc nhi, sức khỏe nàng không tốt,
phải cẩn thận điều dưỡng, không thể nhất thời thỏa mãn thói tham ăn mà…”
Sư phó, sư phó quả nhiên là thích lên mặt dạy đời.
“Ta đã lâu, lâu lắm rồi không được ăn thịt …” Ta buồn bực, ta phiền
não, ta xoắn tóc. “Sư phó, không có thịt ăn sẽ chết người đó…”
“Ta đã xem qua thực đơn mà Yến Ngũ nghiên cứu riêng cho nàng, sao lại không có thịt?”
“A!” Ta khóc không ra nước mắt “Đó là món ăn bài thuốc, không có một
chút dầu mỡ gì cả, ta muốn ăn gà nướng béo ngậy thơm ngào ngạt!”
“Ngọc nhi…” Sư phó lại thở dài, ta chớp chớp mắt nhìn hắn, nhìn cái
cổ trắng noãn mảnh khảnh của hắn mà nuốt nước miếng, mắt tựa làn nước
mùa thu vương khói sương, môi tựa nhụy hoa anh đào trông hết sức đa
tình, khó trách trước đây nhiều người vì hắn mà tương tư đến đứt ruột,
một đóa hoa lài như hắn lại cắm phải một đống phân trâu là ta…
Hừ! Gia Cát Lượng nói, không nên tự ti, đánh mất giá trị bản thân!
“Sư phó, không ăn gà nướng cũng được.” Ta cào tường – không có tường, vậy thì cào sư phó đi “Vậy cho ta ăn ngài đi!”
Lời vừa ra khỏi miệng, ta liền biết mình đã phạm vào sắc giới.
Không có cách gì, căn bệnh hoa si đối với sư phó bao nhiêu năm qua
vẫn không sửa được. Từ khi gặp hắn vào năm bảy tuổi, ta đã biết cuộc đời này của mình thế là xong.
Thân hình sư phó hơi cứng lại một chút, nhưng đại khái hắn cũng đã
quen rồi, rất nhanh chóng khôi phục lại như thường. “Đợi tới khi nào
nàng không ăn vụng đã rồi nói sau.” Sư phó nhàn nhạt phun ra một câu,
nện ta đến nổ đom đóm mắt.
Không ăn vụng, vậy có thể được ăn một cách quang minh chính đại sao?
Lời nói của Tam nguyên Trạng nguyên Thẩm Đông Ly, không thể chỉ lý giải ý nghĩa bề ngoài a…
Ta nâng má trầm tư, trên trán lại bị cốc một cái, tủi thân bụm trán
nhìn lại, thấy sư phó vừa thẹn vừa giận trừng ta bằng ánh mắt không hài
lòng. “Không được nghĩ ngợi lung tung.”
Sư phó thật là hiểu rõ ta mà…
Ta ăn uống no say, nằm trong lòng sư phó nghe một khúc đàn, nghe sư
phó dùng thanh âm trầm thấp kể lại mấy câu chuyện cũ, mí mắt dần dần
nặng, hốt hoảng nghĩ tới có một chuyện rất quan trọng còn chưa làm, là
chuyện gì vậy nhỉ…
Đào Nhị trời tối rồi mà còn chưa trở về, ta nhìn xung quanh một hồi, bụng đói nhịn không nổi, động đũa trước.
Yến Ngũ kỳ quái liếc ta một cái. “Nàng là quỷ chết đói đầu thai hả? Sao sức ăn mạnh như vậy chứ?”
Liên nhi che miệng cười. “Lão gia là sắc quỷ đầu thai thành.”
Ta nghe hết đó nha! Ta nghe hết đó nha!
Ta u oán trừng mắt Liên nhi. “Có khác gì chứ, dù sao cũng ăn không đủ no…”
Thế là có mấy người bị sặc nước trà ngay tại chỗ, người có da mặt
mỏng như sư phó và Kiều Tứ thì cúi đầu, Đường Tam thì nháy mắt quyến rũ
ta, Yến Ngũ ngồi bên cạnh ta, trực tiếp thổi hơi bên tai ta. “U oán như
vậy, hay là trách bọn ta không tận lực?”
Ta rùng mình một cái, ta chỉ là u oán đối với sư phó mà thôi, các người đừng có hiểu lầm…
Nhưng ta không có gan nói như vậy, chỉ có thể ngậm miệng lại…ăn cơm.
Ta nhớ Đào Nhị ca ca của ta biết bao nhiêu a, có hắn ở đây, bọn người này làm sao dám tạo phản như vầy? Ngay cả Yến Ngũ đối với hắn cũng thật dễ bảo, thực không hổ là Minh chủ võ lâm a.
Ăn xong cơm chiều, ta mang theo Liên nhi đi dạo phố, à không, là Liên nhi mang theo ta di dạo phố.
Nhà chúng ta, trên danh nghĩa ta là lão gia, nhưng sự thật thì Đào
Nhị mới là lớn nhất, bởi vì hắn giỏi võ nhất, lấy bạo chế bạo, lại kiếm
tiền nuôi gia đình, đó là câu người ta hay nói – có sữa mới chính là mẫu thân… Đứng thứ nhì là sư phó, bởi vì trong đám con nhà võ này, chỉ có
mỗi mình hắn là có học vấn, hắn giỏi văn nhất. Tam Tứ Ngũ nói chung cả
ba người đều xếp hàng thứ ba, bởi vì không ai phục ai. Kế tiếp chính là
Liên nhi, tuy rằng nàng không phải quản gia, nhưng mà nàng cai quản ta.
(Lão gia ta thật muốn khóc quá, hu..hu..hu) sau đó là Hồng ưng, nó là
con chim Đào Nhị cưng nhất, mỗi ngày được cho ăn còn ngon hơn ta… Sau đó là X, XX